Tôi nhớ hồi học lớp 10, có một lần Bình béo nhìn tôi rất chăm chú rồi hắn nói :“ Trông mày như một cái thùng phi đầy mỡ sau đó ném mấy cục xương vào”.Từ đó mọi người gọi tôi là “Quý nhẽo”và hầu như quên hẳn cái tên “Quý già” mà Tuấn Phúc đặt cho trước đó.
Bây giờ ngồi đây viết lại những dòng này tôi cứ phục lăn thằng bạn: có lẽ hắn đã nhìn thấy từ hồi ấy thân thể của tôi ở 39 năm sau. Chứ hồi ấy tôi làm sao béo bằng hắn được. Rõ ràng là một cái tên không được hay lắm nhưng không hiểu sao tôi lại thấy thinh thích cái tên này.Có lẽ vì hồi còn đi “ cưa cẩm”cái tên này gây ra cho các cô gái cảm giác về một người hiền lành, vô hại và vì thế dễ mất cảnh giác.Nhiều cô nghĩ rằng tôi chắc là một người yếu đuối lắm, nên thậm chí còn muốn che chở cho tôi.Bây giờ tôi hiểu là thằng bạn đã làm PR cho mình.Nghĩa là hắn không chỉ cho tôi một cái tên. Cho nên thỉnh thoảng thấy các ca sĩ thời nay loay hoay tìm cách lăng xê, quảng bá tên tuổi, tôi hay cười thầm: điều này tao biết từ hồi thanh niên!.
Vào khoảng cuối năm thứ nhất ĐHQS có một lần tôi nghe mấy bạn Trỗi ôm đàn ghi-ta và hát một bài hát rất hay.Nhạc thì “đạo” của nhạc phim”Những kẻ báo thù không bao giờ bị bắt”,lời thì rất” tâm trạng”:”Chỉ còn đêm nay mỗi đứa sẽ đi một nơi,chẳng còn thấy nhau sớm hôm chim đàn lẻ bóng,trời xanh bát ngát bạn hỡi thấu chăng lòng ta...”.Về sau được biết bài này do Bình béo sáng tác khi chia tay anh em.Lúc đó tôi nghĩ thằng này kể ra cũng rất “nghệ”.
Cũng như muôn triệu người khác, cuộc đời tôi cũng có lúc thăng trầm.Nhưng kể cả những lúc khánh kiệt, chỉ còn hai bàn tay trắng tôi vẫn AQ:tôi còn giàu hơn ối người khác một cái tên.
Vì thích cái tên này nên tôi hay có dịp nghĩ về Bình béo ,mặc dù chẳng bao giờ được gặp lại hắn kể từ khi ra trường.Cho đến khi sang đây được đọc “Đời bạn tôi” của Thủy bều thì tôi thầm trách số phận sao lại nghiệt ngã với thằng bạn tôi đến thế! Tự trong thâm tâm, lúc nào tôi cũng mong mỏi rồi đây sẽ có ngày thằng bạn sẽ được hưởng những ngày tươi sáng.
Bẵng đi 37 năm sau cho đến đầu năm nay tôi được về phép HN. Chỉ sau 2 ngày đã thấy H.Thành nhắn vào máy :”Ra quán Lan Chín,Lê Đại Cương chiêu đãi”. Thằng bạn Đại Cương lúc nào cũng chu đáo: cá mang từ Việt –Trì về, rượu nếp cất từ nếp của Lào, rượu trắng chính hiệu của Đức...tất cả những thứ đó cộng với sự xúc động và việc thay đổi đến 6 múi giờ làm cho tôi có một cảm giác sung sướng như được đi trên mây...Ngồi một lúc thì thấy một cháu gái có một vẻ đẹp rực rỡ, tác phong rất dứt khoát và nhanh nhẹn bước vào và đi theo sau lại chính là Bình béo . Tôi rất muốn nhảy ra ôm thật chặt thằng bạn( thú thật là điều này từ vài chục năm nay tôi chỉ làm với người khác giới). Vân Hùng sà đến và thế là bảng thành tích của cháu gái được kể ra.Cháu đã liên tục giành được nhiều huân chương và hiện là hạt giống của đội tuyển võ thuật HN. Cháu bé này chính là đứa cháu mà Thủy”bều” kể Bình béo phải mang sang hàng xóm bú nhờ.Bên cốc bia, Bình béo kể về mối tình nơi rừng xanh núi đỏ, về chuyện làm ăn ổn định cuộc sống,về chuyện nuôi dạy những đứa con, hướng chúng đến thiên nhiên và thể thao...Nhìn cô cháu gái tràn đầy nhựa sống, nhìn thấy ánh mắt của Bình béo khi kể về con, tôi chợt hiểu, thằng bạn tôi đang sở hữu niềm ước mơ không chỉ của các ông bố, bà mẹ VN mà còn của toàn thế giới.Tôi tự hiểu thằng bạn tôi đang có những ngày tươi sáng! Nghĩa là hắn chẳng hề guc ngã mà vẫn trụ vững và vươn lên một cách ngon lành. Tôi quyết định xếp tên hắn vào sách “giáo khoa” của riêng mình. Sách này trước là để dạy mình, sau là để dạy con.
Hôm nọ vô tình đọc được câu thơ “Gian nan là nợ anh hùng phải vay”.Tôi nghĩ câu thơ này hơi “bị động” nên xào xáo lại cho “chủ động” hơn và còn một mục đích khác không anh hùng chút nào là “ câu khách”!.
Chủ Nhật, tháng 6 17, 2007
Vay gian nan để được anh hùng
Gửi bởi N.TV lúc Chủ Nhật, tháng 6 17, 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
3 nhận xét:
Ít người có được lòng tri kỉ với Trần Hoà Bình như anh Tôn Gia Quý. Tiếc là Hoà Bình, như nhiều bạn khác của chúng mình, không dùng máy tính để đọc được những dòng này. Tôi gọi điện cho Hoà Bình, hắn vui vì mấy cháu thi lên lớp tốt, nhà có máy tính nhưng chưa nối mạng. Kể chuyện Quý nhẽo viết bài, hắn cười khà khà.
Quý "nhẽo" cũng nhớ "rai" ra phết! Nhưng ông bạn cũng hay "xài chùa" các triết lý của người khác đấy. "Dziệc đó tui biếc từ thời theng niêng" chẳng hạn!!! Haaaaaaaaa! Kiểu như người Huế vẫn nói: Không xài là dại, hỉ?!
Câu này là Quốc truyền cho Quý nhẽo và Cường Lào. Cường Lào hay quên nên lúc nào gặp tôi hắn cũng bắt đọc lại.
Cảm ơn H.Thành đã báo cho Bình béo.Người chu đáo như ông bây giờ phải đưa vào sách đỏ!
Đăng nhận xét