Thứ Ba, tháng 12 30, 2014

Tin buồn, bố vợ Bùi Công Minh mất

Cụ Ông : Đoàn Thế Chính
Sinh năm 1928 - đã từ trần vào ngày 29-12-2014
Lễ viếng tại nhà Tang Lễ Bộ Quốc Phòng, số 5 Trần thánh Tông, Hà Nội từ 12h Đến 13h30 ngày 31-12-2014
Lễ truy điệu và đưa tang từ 13h30
Hoả táng tại Đài Hoá thân Hoàn vũ
An táng tại Nghĩa trang quê nhà huyện Tiên Lữ, tỉnh Hưng Yên
----
Ban LL xin thông báo để các bạn Trỗi biết, thăm hỏi, chia buồn, phúng viếng và đưa tang.
Đoàn các bạn K4 viếng vào 13h, xin đến trước vài phút để tập trung.

Thứ Hai, tháng 12 29, 2014

Tin buồn

Bạn Nguyễn Ngọc Hùng, học sinh khóa 4,
nguyên Phó Chủ nhiệm Khoa chống nhiễm khuẩn VQY 175, đã mất sáng 28/12/2014.
Linh cữu quàn tại nhà tang lễ Viện Quân y 175-TP HCM
Lễ viếng bắt đầu ngày 30/12/2014 từ 7h, đến 9h di quan.
Khóa 4 tập trung viếng vào lúc 7h30 ngày 30/12/2014.
T/M Ban liên lạc K4
Dương Minh

Hoàng Ngọc Dũng cám ơn

Vợ chồng Hoàng Ngọc Dũng nhờ tôi chuyển tới các bạn Trỗi 
lời cám ơn trân trọng vì đã chia vui cùng gia đình 
nhân lễ thành hôn của con trai, cháu Hoàng Bình Dương, 
và đã dự tiệc cưới vui chung cùng gia đình.

Thứ Tư, tháng 12 24, 2014

Đọc mà chơi, biết mô mà rờ ...!

Ngụy biện , hay là Chướng đây ....... của những người lười tập thể dục, ham bia rượu, thuốc lá. *Cái bà Vivianne này nói cũng có lý, phải không các cụ non ? Theo kinh nghiệm của người xưa: * Lâm Bưu : chỉ hút thuốc, không rượu, thọ 63 tuổi. * Chu ing Cho : không hút thuốc, chỉ uống rượu, thọ 73 tuổi. * George Burns : hút thuốc và uống rượu, thọ 101 tuổi. * Pham Duy; hút thuốc, uống rượu, cờ bạc, có nhiều vợ nhỏ thọ 93 tuổi. * Thống chế Trương Học Lương: hút thuốc, uống rượu, bài bạc, có vợ nhỏ, thọ 103 tuổi. * Đồng chí gương mẫu Lôi Phong : không hút thuốc, không rượu, không đánh bài, bạn gái còn chưa có, thọ 23 tuổi. Không biết qúy Cụ như thế nào, chứ tôi thì sẽ nghe theo lơì bàVivianne sau đây : TUỔI GIÀ NÊN NGHE AI ? Cả mấy chục năm nay, mỗi lần được tin bạn bè năm châu gọi điện thoại đến, tôi chỉ nghe câu hỏi về sức khoẻ. Đại để, hồi này anh có mạnh khoẻ không? Gia đình con cháu thế nào? Với tuổi già của anh càng nên đi bộ cho thật nhiều. Mỗi ngày phải nên đi bộ khoảng chừng 2, 3 tiếng, càng đi bộ thì sức khoẻ càng nhiều và dỉ nhiên là tuổi thọ càng kéo dài ra. Trong tháng gần đây, vợ tôi cũng khuyên tôi nên đi bộ và bà lấy ví dụ cậu Lộc gia đình bạn tôi mà làm bằng. Hằng ngày cậu Lộc đi bộ cả 5, 6 tiếng đồng hồ. Chế độ ăn uống, cậu cũng kiêng cử đúng mức. Ít ăn cơm. Ít ăn thịt mỡ. Không uống côca. Không ăn đường. Không uống rượu. Cậu lại có tài biến chế nhiều loại bánh bằng bột năng và bằng sữa đậu nành rất tài tình. Hôm nay, thấy thân hình cậu rất chắc chắn. Đỏ da thắm thịt nhiều và đoán chừng cậu còn có đủ sức để tìm thêm bồ nhí. NhưngCậu Lộc vừa ra đi quên mang va-li tuần trước vì nhồi máu cơ tim, cậu huởng thọ 49 tuổi. Tôi định nghe lời khuyên của vợ là ăn ít thịt, uống ít rượu, đi bộ nhiều v.v. Nhưng sáng nay tôi vừa mới nhận được một e-mail của DrVivianne, giáo sư môn Siêu Hình Học ở đại học Johns Hopkins tại Dallas, Texas chứng minh về sức khoẻ như dưới đây và ý tôi muốn gửi đến các bạn, những vị cao niên muốn kéo thêm đời sống dài ra. Biết đâu cũng là việc làm phúc để có đức dành lại cho con cháu. Thư bà Vivianne viết như sau: 1. Nếu quả thật đi bộ và đi xe đạp tốt cho sức khoẻ thì người đưa thơ chắc sẽ...... bất tử. 2. Con cá Voi lội trong nước cả ngày, chỉ ăn tép và vi sinh vật và uống nước mặn. Thế mà ngày càng cứ béo tròn trùng trục thêm, cũng chẳng thấy bịnh.... tai biến mạch máu não. 3. Con thỏ chạy và nhảy cả ngày cả đêm thế mà chỉ sống được 10 năm ? 4. Con rùa nằm ì một chổ, chẳng làm gì mà sống đến cả .....450 năm ! Nay lại nghe bạn khuyên tôi nên luyện tập thể thao. Thiệt chẳng biết nghe ai ??? Tôi là người tuổi già đã về hưu từ lâu... Xin hãy để yên cho tôi...nhờ !!! Đa Tạ.

Thứ Ba, tháng 12 23, 2014

Bùi Đăng Trường mời dự tiệc cưới con gái

BLL kính chuyển kỹ thuật số lời mời:

Bùi Đăng Trường và vợ kính mời các bạn Trỗi 
tới dự tiệc mừng lễ thành hôn của con gái Như Ngọc
vào 10h30 ngày Thứ Ba 30 tháng 12 năm 2014
tại Khách sạn Cầu Am 2, 149 đường Trần Phú, Hà Đông, Hà Nội
(cạnh bến xe Hà Đông cũ)

Ghi chú: giấy mời các bạn đã được gửi qua Trưởng BLL Vũ Hòa Bình

Thứ Hai, tháng 12 22, 2014

Hoàng Ngọc Dũng mời tiệc cưới con trai

Anh em bạn Trỗi mình cứ theo vé mà đi nhé (bấm vào ảnh xem khổ lớn).


Trân trọng kính mời 
Bạn và gia đình 
Tới dự buổi tiệc mừng lễ thành hôn 
của hai con chúng tôi 
Hoàng Bình Dương & Đỗ Thuý Linh
Buổi tiệc được tổ chức tại
Tầng 2 - Phòng Ruby - Trống Đồng Palace 2
Ocean Mall, toà nhà 28T, 72 Trần Đăng Ninh, Cầu Giấy, HN
vào ngày 27/12/2014, đón khách: 18h, khai tiệc 18h30.
Rất hân hạnh được đón tiếp.

Thứ Năm, tháng 12 18, 2014

Năm mươi năm - gặp lại

Với tôi thì đúng là gần nửa thế kỉ mới gặp lại ông bạn này, Cám ơn Văn Lưu đã tổ chức cuộc gặp gỡ nhóm nhỏ đậm tình anh em bạn bè. Bây giờ mới biết, hóa ra bạn ta thật tài hoa, văn thơ, đàn ca thật tuyệt vời.Cuộc sống này thêm vui và đậm đà bởi chúng ta gặp lại những người bạn tốt.

Tri âm

Thứ Tư, tháng 12 17, 2014

Chú tôi đã bị ung thư như rứa

Ông là một trong các công thần khai quốc và thực ra chẳng họ hàng gì với chúng tôi, nhưng chúng tôi đều coi ông như chú, chú ruột.

Phát hiện ông bị ung thư, người ta đưa ra Hội đồng y khoa, gồm các giáo sư, tiến sỹ đứng đầu Việt nam về ung thư. Họ xem đi xem lại, xét nghiệm tới xét nghiệm lui, rồi “nhủ”: Ông đã bị ung thư giai đoạn cuối, sống chừng hai, ba tháng nữa; rằng nhà nước sẽ điều trị hoàn toàn miễn phí với các thiết bị, thuốc thang loại tốt nhất có thể có – với mong muốn cuộc sống của ông được gia tăng. Ông cám ơn vì tất cả, nhưng từ chối ba cái vụ “cắt gọt”, hóa trị, xạ trị.

Ông về nhà, thanh thản với những tháng ngày còn lại. Ông đọc sách, viết lách, đi bộ thể thao. Ông ghé thăm bạn hữu, xa gần gì cũng lội bộ. Là người từng vào sinh ra tử trong hai cuộc kháng chiến chống ngoại xâm, ông chẳng sợ bất cứ cái gì. Cái duy nhất ông sợ là “chỉ sợ không thắng nổi những phút yếu đuối của bản thân”, và ông xem “chiến thắng vẻ vang nhất là chiến thắng bản thân”. Hồi thời Tổng thống Diệm kéo lê máy chém đi tàn sát những người cách mạng, ông hoạt động nội thành Sài gòn, sém bị mật thám bắt ở một địa điểm kề sát Pê-ca-răng-đơ (trung tâm thẩm vấn bí mật – xem “Bất khuất” của ông Nguyễn Đức Thuận) là một dẫn chứng về những “chuyện cơm bữa” của ông.

Một hôm, ông ghé thăm mẹ tôi, kể cho bà nghe về những gì mà Hội đồng “nhủ”, ông nói ông chỉ còn vài tuần nữa thôi, cứ như kể về chuyện của người ta. Mẹ tôi – một vận động viên bơi lội người cao tuổi cấp thành phố, cấp Quốc gia, sức khỏe tuyệt vời (trong giới người cao tuổi) – có lẽ đã không cảm nhận được hết các suy tư của ông, bà chỉ còn biết động viên ông.

… Mười lăm năm sau, vào một ngày nắng ráo, ông lội bộ ghé thăm mẹ tôi (ủa, ông chú tôi vẫn … còn hả). Ông vẫn khỏe, giọng vẫn sang sảng, đi đứng vẫn hoạt bát, nhanh nhẹn.

… Một hôm, nhóm bạn “trường kiếm dưỡng sinh” của mẹ tôi rủ rê bà đi khám bệnh, dạng khám tổng quát theo bảo hiểm y tế, bỗng bác sỹ “kính chuyển” bà lên Hội đồng y khoa (về ung thư) thành phố. Thế rồi, hội đồng “nhủ” rằng bà bị ung thư đại tràng giai đoạn cuối, sống thêm chừng hai tháng (nhưng họ nói với tụi tôi rằng “cuộc sống của bà chỉ có thể tính theo từng ngày”). Họ cắt bỏ hai thước ruột già của bà và măng sông lại. Sau ít bữa, vết thương hoàn hoàn lành lặn (bác sỹ nói “tại” thể lực của bà rất tốt) và bà đã tiếp tục làm được những gì mà bà thích. Tuy nhiên, “cũng như” ông chú tôi, bà không hóa trị, xạ trị. Bà sống thêm được bảy tháng nữa.

"Kiểm điểm" lại, ông chú tôi mất vào tháng Mười năm 2001, thọ 81 tuổi – một ngưỡng tuổi chẳng cần” tới sự “tăng viện” của bất kì căn bệnh ung thư nào. Mẹ tôi mất vào tháng Tư năm 2002, thọ 77 tuổi – chắc vẫn phải “cần” chút đỉnh tới cái sự “tăng viện” của hắn (ung thư) chăng? Một trung sỹ bộ binh như tôi thực sự chẳng hiểu hắn ra răng nữa.

Thứ Năm, tháng 12 11, 2014

TÔI ĐÃ BỊ UNG THƯ, TÔI ĐÃ BỊ NHẢY DÙ

P1. Tôi bị, anh bị, nó bị.

Lúc đó tôi tròn trèm 54 tuổi “ta”, tuổi “tây” là 53, độ tuổi của “bốn chín đã qua, năm ba đã hết”. Thế nhưng, qua thể hiện kéo dài nhiều tháng trên cơ thể và với một đỗi thời gian nghiên cứu các tài liệu y tế trên mạng, tôi phát hiện ra rằng mình đã bị ung thư phế quản! Tôi lo âu, rồi lo sợ, sau rốt là hoảng loạn.

Một hôm, tôi lén lút vợ con đi xét nghiệm. Bác sỹ kết luận rằng tui bị ung thư phế quản độ hai, chừng “2 chấm trên”, tức là chưa cán vạch “3 chấm”, sống thêm chừng một năm. Nếu tích cực chữa trị thì được hai hay ba năm không chừng. Tôi ù tai, hoa mắt. Bác sỹ an ủi “anh thư thư ít bữa rồi nên đi xét nghiệm lại – vì không phải xét nghiệm lúc nào cũng hoàn toàn chính xác”.

Đi xét nghiệm lại nếu kết quả “âm tính” thì vui như Tết rồi, nhưng lỡ vẫn “dương tính” thì khốn nạn, một thứ khốn nạn lập phương. Tính tới tính lui, thôi, khỏi xét nghiệm lại. Mà mẹ kiếp, tưởng thêm hai, ba chục năm, chứ hóa trị, xạ trị bầm dập, te tua mà sống thêm có hai, ba năm thì chữa trị làm đ…đếch gì cho hao người tốn của, mất cha cái nhà căn phố.

Tôi xin cơ quan cho nghỉ chờ hưu, khóa sổ bảo hiểm xã hội, lấy lí do là phải dài hạn điều trị căn bệnh suy nhược thần kinh do hậu quả bom đạn chiến tranh. Giằng co mãi rồi cơ quan đồng ý với điều kiện “trong vòng 12 tháng, anh ba (là tôi) phải lựa được hai nhân viên và dạy chúng sao cho thay thế được anh ba”. Đúng 12 tháng sau, hai gã đó đã hoàn thành xuất sắc khóa huấn luyện, đồng thời đi học Học viện Hành chánh Quốc gia và thi Công chức đậu điểm cao. Tôi bàn giao “gậy sỹ quan” cho chúng và xuôi tay nghỉ hưu.

Rồi tôi phát hiện ra rằng:
1. Không trừ anh mô, chị mô, cứ năm chục tuổi đổ lên là bị ung thư tuốt tuột, không bị chỗ này thì cũng bị chỗ khác.
2. Nhưng tại sao có kẻ bị người không? Vấn đề là tại thời điểm xét nghiệm, nếu đúng lúc hắn (căn bệnh) đang “lặn” thì anh được âm tính, còn đúng lúc hắn đang “nổi” thì anh bị dương tính, hoặc tuy hắn đang “nổi” nhưng lại không đúng vào thời điểm xét nghiệm thì cũng … không có bệnh. Hành tinh xanh tươi này có hai tỷ người trên năm chục tuổi (ví dụ thế) thì có hai tỷ lẻ một kẻ bị ung thư ít nhất một lần, kẻ nhiều nhất có thể tới tám lần.
3. Các tác giả lý thuyết mới đều cho rằng, nếu anh thích chết sớm thì cứ việc mà đi hóa trị, xạ trị.
4. Ai là người phản đối lý thuyết mới? Dĩ nhiên là những giáo sư, tiến sỹ y học đứng đầu Quốc gia, đứng đầu thế giới về việc chữa bệnh ung thư. Họ đã lao tâm khổ trí, đã bỏ ra cả cuộc đời để hóa trị, xạ trị cho thiên hạ, bỗng chốc bị xem là vô nghĩa, thậm chí bị phán xét là chí có tác dụng giúp con bệnh mau chết mà thôi!

Mình năm mấy rồi, một kẻ “sắp tới bến”, bị ung thư là lẽ thường tình. Thôi, nghĩ ngợi mà chi, cứ việc “sống vui, sống khỏe”, cứ việc “được làm những gì mình thích”, đồng thời “không đòi hỏi, không oán trách”, là khỏe.

P2. Tôi khỏi, anh khỏi, nó khỏi.

Các lý thuyết mới cho rằng, hắn chẳng nguy hiểm gì lắm đâu, vì bản chất của hắn là một dạng “tiếp tục sự nghiệp” của bệnh viêm mãn tính tương ứng, ví dụ viêm phế quản mãn chẳng hạn, thì sẽ có thể “tiến thẳng” lên … ung thư phế quản. Hắn bị rồi lại khỏi, khỏi rồi lại bị, giống như cái ngữ cảm cúm vậy – làm gì có ai đếm được trong cuộc đời mình đã bao nhiêu lần bị cảm cúm? Ví như sống ở miền tây Nam bộ vậy, anh phải thích nghi với lũ, sống chung với lũ, đừng buồn.

Tôi về nhà, trước là giao lưu bạn bè, chơi bời trong khuôn khổ pháp luật, sau là đi luyện bơi theo nguyên lý mới, gọi là “Swimming into the 21th century”, thi thoảng tạt vô cơ quan xem có chuyện gì vui không. Tôi bòn quỹ gia đình đi nhởn (lúc này đã bị lộ tẩy với vợ con rồi). Tôi đi lặn biển Scuba. Tôi đi nhảy dù Parachute khi vừa tròn 55 tuổi “tây” – lão làng trong môn nhảy dù (không tính kẻ đã nhảy dù từ thời trai trẻ).

Thư thư, tôi pha café lên mạng coi tài liệu ung thư phế quản, đại tràng (mẹ tôi hy sinh vì ung thư đại tràng), chỉ nhăm nhăm vào các lý thuyết mới – cho nó … mới. Xem tới mờ mắt, mờ câm cả hai thủy tinh thể – lại phải đi thay thủy tinh thể, thay một mắt thôi, cho đỡ tốn tiền. Khoản “tiết kiệm” được sẽ dành cho nhảy dù. Mấy anh bạn tôi biết chuyện, chọc tôi “thằng này biết sẽ chết vì ung thư nên nó chọn nhảy dù, đằng nào cũng chết”. Mấy anh này chẳng hiểu gì sất, nhảy dù không thể chết được (trừ một vài ngoại lệ), ung thư cũng không thể chết được (trừ một vài ngoại lệ).

Cách đây chừng ba năm thì phải, tôi bị bà xã áp tải đi tái xét nghiệm ung thư. Tôi hơn hớn vào phòng xét nghiệm trong khi bả ngồi ngoài tâm trạng căng thẳng "người ngoài cười nụ, người trong khóc thầm". Kết quả xét nghiệm được công bố: Âm tính, âm tính tuốt tuột. Mấy chục kết quả "xét nghiệm tổng quát về sức khoẻ" hầu như đều trong “cữ”. Vui, vui cả làng. Người đời nói “Sức khỏe là quý nhất” quả không ngoa. Tôi bèn đốt các xét nghiệm của cả hai kỳ, gửi trước xuống cõi âm, mai mốt xuống lãnh, biết đâu dưới đó cho hưởng hưu mất sức sáu mươi mốt phần trăm.

Và ngay bây giờ, các bạn ơi, tôi có nên đi xét nghiệm nữa không? Theo lời của các tác giả lý thuyết mới, chắc chắn tôi sẽ rơi vào vòng xoáy ốc: Tôi bị (ung thư), anh bị, nó bị. Tôi khỏi, anh khỏi, nó khỏi. Tôi lại bị, anh lại bị, nó lại bị. Tôi lại khỏi, anh lại khỏi, nó lại khỏi – cứ thế bạn đọc cho đủ tám lần là … hết phim.

Thứ Sáu, tháng 12 05, 2014

THÔNG BÁO GIAO BAN CAFE

Thân mời các bạn tới GB Cafe tại địa điểm mới:
- Tiệm Station
- Đ/c: 72 Trần Quốc Toản, quận 3, tp HCM ( chỗ cắt với đường Pasteur).
- Thời gian : Sáng chủ nhật 7/ 12/2014.

*GC:
- Giao ban trên lầu I
- Hệ thống đặt đồ uống ngay cửa ra vào.
- Ô tô để ở đường Pasteur.
- Đây là địa điểm tạm thời, các bạn có thể đề xuất nơi tốt hơn.

TRUNG LIÊM

Thứ Năm, tháng 12 04, 2014

Chuyện vặt bạn bè

Mãi chả có chuyện gì hay, mà hình như cuối năm toàn chuyện chán. Thôi thì chuyện lặt vặt bạn bè, có gì kể nấy cho đỡ hiu quạnh.
Thứ Hai đang chuẩn bị về đạp xe thể dục thì ông Tbk4 gọi điện, xuống chỉ "mày đến chở tao thăm thằng HN.Dũng". Buổi sáng ND mới đi kiểm tra, chưa có kết quả ngay. Nhưng nói chuyện đã khỏe, chứ không như hôm phản ứng thuốc ngã cắm mặt xuống đất không tự dậy nổi. Kể ra cậu cũng lắm chuyện lo toan. Việc lớn là cuối tháng tổ chức cưới cho con trai, xa nữa là hậu sự thế nào, sát sườn ròng rã là chiến với bệnh tật. Tbk4 nhắc lại chuyện "may thầy phước chủ" mà cậu đã góp lời hồi đó. Bạn mình không may bệnh tật đã nhiều, thêm tuổi cao, lành ít dữ nhiều. Bởi thế bạn bè khi đó giúp được gì thì tận tình, kết hợp đông tây y và... cúng.
Rời nhà bạn ốm thì thăm bạn khỏe, mà thực ra cũng không phải thăm. Giờ hẹn ở quán thì chưa tới, xong sớm nghỉ sớm, kiếm ít đồ nhậu tới nhà LT.Thành. Ngõ ngách nghe chừng hơi rắc rối, Tb bảo "thôi nhé, tao đi". Tưởng đi đâu hóa ra "tới nhà mày", được TT khen "chúng mày tìm nhà giỏi". Là chút công phu thôi, chứ tôi dựng xong chiếc xe máy cậu lại khen nữa. Chuyện, cái này là thế "giấc mơ (dream) bên miệng vực" chứ có phải thường đâu :-)
Rượu nhậu không bao nhiêu, hai ông khách xách đến xài đủ hồng hào rồi lại xách về, ông chủ không biết dùng. Khổ thế, xứng đáng làm gương cho... trẻ nhỏ :-)
Hôm kia, thứ Ba, theo lời mời của TuNgu, đến dự Hội nghị Khoa học ngành dinh dưỡng. May trong tập kỷ yếu có bài "Ứng dụng CNTT trong ng/c KH", vớ được cắm mặt đọc mãi đánh vần từng từ suốt cả buổi sáng. Nhưng mà đến đoạn búp-phê bữa trưa thì đánh bài chuồn. Nhỡ mà có ai quan tâm vui miệng hỏi han thì biết "lói" gì :-)
Ngày mai k8 có cuộc gặp, dự kiến tối ngủ hang La Hiên, với lời mời rất khéo "nếu chịu được lạnh thì không cần mang theo chăn". Ôi giời, nếu mà khéo nữa thì nên mời thêm "qua được đêm lạnh hôm sau dự liên hoan miễn phí", không biết có nên thử thách không đây :-(
Định đi miền Trung chơi với mấy ông già ham vui k7 chở các bà già ham vui đi xuyên Việt. Nhưng mà kẹt neo đơn, đành ở lại, nhà có cả chó lẫn mèo mấy ngày ấy không ai cho ăn.
Đấy, bạn với bè.

Thứ Hai, tháng 12 01, 2014

Đoàn Long mời dự tiệc cưới con gái

Đoàn Long trân trọng kính mời các anh em bạn Trỗi 
dự tiệc lễ thành hôn của hai cháu
con gái Đoàn Hà Minh và con rể Nguyễn Anh Đức
vào 17 giờ ngày Chủ Nhật 7/12/2014
tại KS Công Đoàn, 14 Trần Bình Trọng, Hoàn Kiếm, Hà Nội
Rất mong sự có mặt của các bạn trong dịp vui này.