Thứ Hai, tháng 4 29, 2013

Ki ức về trận cuối cùng

Ký ức của một bạn mạng trang KQH, tôi trích ở dưới đây, HT.

Thư gửi các đồng đội sư đoàn 320A
Sáng 29/4/2013- Hà nội
Hôm nay là 29/4/2013 . Giờ này ba mươi tám năm về trước anh em chúng mình đang chìm trong lửa đạn trên cánh đồng Cầu Bông và cửa mở Đồng dù . Giờ này bao nhiêu đồng đội của chúng mình ngã xuống . Giờ này nắng bắt đầu lên , bình minh ở cửa ngõ Sài gòn với chúng mình xa lạ mà lại thân thương đến thế . Tôi gửi lá thư này tới tất cả đồng đội đang còn sống ở đâu đó , đang ở Thị thành hay đang ở thôn dã lời người bạn thân yêu một thời , lời của người sống sót , sống sót đến tận bây giờ . Đồng đội ơi ! hãy nhớ về 29/4/75 nhớ những người bạn mình ngã xuống ngày hôm ấy . HỌ chết để mình còn sống trở về . Ba mươi tám năm sau nắng hôm nay cũng giống hệt như ngày hôm ấy chỉ có chúng mình thì đã bạc đầu , gọi tên nhau trong tâm tưởng mà nước mắt thì không cầm nổi cứ ứa ra . Nước mắt càng ứa ra thì hình ảnh đồng đội lại càng hiện về trẻ trung phơi phới.
...
Ngày mai. Chúng mình còn bao nhiêu kỉ niệm ở Sài Gòn. Kỉ niệm ngây ngô đáng yêu của người lính MIền bắc. Ngày mai ở giữa Đô thành rồi mà vẫn không tin nổi mình đang bước chân trên thành phố hòn ngọc Đông Dương. Cầm bút viết lá thư về cho mẹ còn ngập ngừng ..” Sài gòn ngày 1/5/75…
Chúng tôi được về sau đó còn các bạn lại ôm súng đi BGTN. Người lính sao mà khổ thế? Các bạn của tôi ơi! chúng tôi những người được trở lại trường tháng 10/năm 75 biết ơn các bạn. Lần nữa các bạn lại hi sinh còn chúng tôi dù đi qua chiến tranh CM cũng không hiểu nổi cuốc chiến đấu nơi ấy, cũng như dân tộc họ cũng không hiểu nổi họ nữa là chúng ta.
Bây giờ là 9 giờ 32 phút. Thôi tôi dừng ở đây các bạn, bởi đã đến lúc gay cấn nhất trên cửa mở Đồng Dù rồi. Tôi dừng để cùng các bạn cúi đầu mặc niệm và gửi nén nhang về các đồng đội của mình

NTL – chiến sĩ E64 F320A Đồng Bằng

Ảnh trái sang phải: NTL (litangu) - lixeta và tôi, hôm nay


13 nhận xét:

Thắng k5 nói...

Đọc thư thấy chạnh buồn, vì cũng thời gian này các bạn trỗi mình đang học và thi ra các trường ĐH, còn mình thì lủi thủi ôm ba lô đi B3 Tây nguyên.

HữuThành.Nguyễn nói...

24/4 tôi trong đội hình TCKT lên đường đi B2 "thắng đâu đánh đấy". 29/4 năm ấy đoàn quân không có vũ khí chúng tôi còn đang hành quân xe từ Đà Nẵng đi vào cuối Quảng Ngãi trước Sa Huỳnh (bạn Trỗi có Tuyến k1, Trung k2, Kiên k3, TT + N.khỉ và tôi k4 trên cùng xe).

Thắng k5 nói...

HT bốc fét. Ai đi mà chả có đầy đủ quân tư trang và vũ khí.
có khi ông bán súng cho phỉ đổi lấy gà chó rồi.

HữuThành.Nguyễn nói...

Thắng đâu đánh đấy thì có súng ống làm gì?

Viên Thạch nói...

Cháu không hiểu tại sao chú trong ảnh lại giống chú HT vậy nhỉ ? giống quá cơ, nhất là nụ cười. Không biết các cụ ngày xưa...?

Thắng k5 nói...

Cái lão đeo đồng hồ Thuỵ sỹ ấy, bọn này thường gọi là HT,hoặc cho phải đạo hơn thì gọi là lão hoà thượng trụ trì trường trỗi đó mà.
Lão chả làm ăn gì, chỉ chăm chú đi lang thang kiếm thêm đạo cho mình.

HữuThành.Nguyễn nói...

Hôm qua HH gọi điện hỏi xem lại phim tư liệu gpsg/vtv2 không thấy lixeta đâu. Đáp rằng hắn lái xe 390 bị thương chạy sau. Mời đọc KQH sẽ rõ.

Viên Thạch nói...

Cháu nói giống chú HT là chú Hữu Thành, hóa ra "cái lão đeo đồng hồ Thụy sĩ ấy" cũng được gọi là HT ạ ?

Việt nói...

SỰ THẬT KHÓ NGHE.
Đây là tâm sự của bác Trongc6.
..
Thế là cuộc hành quân trong đời lính trẻ của tôi mới đi hết chặng thứ nhất: Nam Lào.

Phía trước còn rất dài và rất xa. Những tháng ngày chiến đấu trên chiến trường B3 trong đội hình của sư đoàn 320A và đi cùng nhau cho đến tận cùng chiến thắng. Rồi những tháng ngày tiểu trừ Fulro trên Cao nguyên miền Trung.

Những người lính xuất phát cùng nhau trong đêm mồng 2 Tết năm 1974 ấy từ Căn cứ La Vang (Saravan) về chiến trường miền Nam đông đúc là thế, mà sau chiến thắng 30/4 chẳng còn lại bao nhiêu.

Tôi trở về đời thường, có gặp lại đồng đội từ thuở khoác áo "Quân tình nguyện Nam Lào" ấy thì đa phần là các anh lính cũ, hơn tuổi mình. Năm tháng trôi qua, khi gánh nặng "cơm áo gạo tiền" đã lắng xuống thì mới có điều kiện lần mò tìm nhau để thăm hỏi và ôn lại những ngày cùng khoác áo lính.

Trong một ngày cuối đông, tôi đã tìm đến nhà thủ trưởng đại đội cũ và các anh lính đàn anh ở Hà Bắc. Cuộc hội ngộ tổ chức đơn sơ nhưng đầm ấm.

Lúc ôn chuyện cũ, lần mò theo thời gian từ trận đánh này qua trận đánh khác, đại đội trưởng đã cho tôi xem cuốn nhật ký (nặng tính thời sự của một cán bộ chỉ huy) năm xưa của anh. Tôi bồi hồi khi đọc một dòng nói về trận Đồng Dù:

"… 2 giờ chiều, xốc lại đơn vị đột phá qua cửa mở đánh vào khu huấn luyện của địch…"

Tôi cứ cầm cuốn nhật ký và nhìn mãi vào dòng chữ ấy. Ký ức tràn về. Trong đầu như còn vang tiếng súng nổ, lửa khói mịt mù và những người lính C6 chúng tôi đang ào ạt xông qua bãi mìn, qua đám hàng rào vướng chân mà lao vào cửa mở ở cái căn cứ Đồng Dù ngày 29/4/1975 ấy.

Vậy là một lần nữa, có bằng chứng ghi lại để nói rằng trí nhớ của tôi vẫn đúng, dù đã hơn 34 năm rồi, khi tôi kể lại trận Đồng Dù dưới góc độ người lính mà mình tham gia (tôi đã viết ở đầu topic này-phần một).

Tôi kể lại cho những đồng đội lớn tuổi của tôi nghe chuyện tôi đã viết hồi ức, về chuyện nhiều người thắc mắc về tính chính xác của thời gian trong trận đánh, về chuyện bây giờ sử sách họ tổng kết thế nào. Tôi kể cả chuyện anh Thịnh D viên phó tiểu đoàn tôi kể lại chuyện đáng Đồng Dù của tiểu đoàn cũng y như trong sách.

Bây giờ chúng tôi đều đã già, nhưng có lẽ do cùng ngồi trên một chuyến tàu "thời gian" nên khi gặp lại nhau, chúng tôi có cảm nhận về nhau vẫn thế, vẫn như những ngày nào, vẫn người trên kẻ dưới, vẫn phân định chỉ huy và lính tráng. Trong mắt lính cũ, loại như tôi vẫn chỉ là "mầm non". Đại đội trưởng của tôi ngồi yên không nói gì. Có lẽ anh cũng không biết phải chia sẻ với tôi thế nào.

Các anh lính khác lao xao mỗi người một ý. Sau cùng, anh Thắng "cối" bảo tôi:

"Những cái chuyện đó bây giờ không còn quan trọng nữa rồi. Chú mày viết sao cũng vẫn được, nhưng anh nghĩ có lẽ nói thật quá nhiều khi cũng không hay. Trong lúc những thằng khác tô vẽ cho trang sử của đơn vị nó oai hùng thì mình lại viết thật, bình thường hóa chiến công và truyền thống của đơn vị mình. Nếu như trận Đồng Dù ấy, chú mày viết là "đơn vị ta đánh vào dứt điểm từ 10 giờ sáng rồi chờ đón hội quân cùng các mũi khác của sư đoàn trong cắn cứ" thì cũng có chết ai đâu, lại được tiếng cho trung đoàn mình".

Tôi ngồi đần thộn ra một lúc lâu. Muốn cự nự anh đôi lời mà không nói ra được, đành phải nở nụ cười méo mó. Nghĩ lại có lẽ ý nghĩ của anh mới là đúng.

Có thể tôi sẽ viết tiếp, cũng có thể không viết được nữa. Nhưng vì những điều mình viết ra đã quá nhiều, kể chuyện đơn vị đã quá nhiều, tôi muốn gửi lời xin lỗi đến các thủ trưởng cũ, đến đồng đội cũ trong Trung đoàn 9B và đồng đội C6 thân yêu năm xưa của tôi, nếu như những điều tôi viết ra đã làm đồng đội phật lòng và ảnh hưởng đến thanh danh, truyền thống của đơn vị như đã ghi theo sử sách.

HữuThành.Nguyễn nói...

@Viên Thạch: HT là Hữu Thành và ngược lại, ở trang này :-)

Viên Thạch nói...

Cháu lại cứ tưởng chú trong ảnh của bài này trông giống chú (nhưng không đeo kính) cũng tên HT chú Hữu Thành ạ !

HữuThành.Nguyễn nói...

Đính chính: lixeta lái xe 380 chứ 390 là nhóm chạy đầu gây tranh cãi :-)

Thắng k5 nói...

HT: chả ai tranh cãi đâu, vì khi xưa do cảm tính nên lẫn lộn 390 và 843, nay hiển nhiên rồi thì hai số hiệu này được nổi danh quá,bèn nhân lên nhiều lần, trong nam ngoài bắc, HCM, HN, Thái Bình đều có. Xe nhiều thì người lái cũng phải nhiều, do vậy chả ai biết ai lái xe nào đâu .