Thứ Sáu, tháng 8 01, 2008

Thư giãn cuối tuần

Phú Hoà

Anh B.T, người đã lấy vợ có thâm niên. Khi nhận được giấy mời dự cưới của bạn đã viết cho người bạn bức thư tâm huyết sau.

Gửi ông!

Tôi vừa nhận được thiệp mời của ông cách đây 2 phút. Thế là tôi sắp toi vài lít, còn ông sắp toi cả cuộc đời...
Giờ này tôi có khuyên nhủ chắc cũng không nhằm nhò gì, bởi khi ông trao nhẫn cuới cho vợ ông cũng có nghĩa là ông đã đồng ý để vợ ông xỏ nhẫn cuới vào... mũi ông ( đang say men bia tình thì ông không thể nhận ra vấn đề nhưng thực sự là chúng ta luôn thua từ khi trọng tài thổi còi bắt đầu hiệp đấu).

Chỗ bạn bè, tôi chân tình khuyên ông nên chuẩn bị tinh thần để hiểu hai từ khác âm nhưng đồng nghĩa: “lấy vợ” và “tử tù”.
Mụ vợ tôi (thư này dành riêng cho ông nên tôi gọi như vậy, nếu mụ ấy biết thì tôi từ án treo chuyển vào trại, từ 6 tháng chuyển sang chung thân, từ chung thân đến tử hình... mong ông giữ mồm, giữ miệng cho), mụ vợ ông và các mụ vợ trên đời tuy không cùng cha, cùng mẹ nhưng đều giống nhau bởi dòng máu chiếm hữu lúc nào cung chảy rần rật.

Mụ ấy đổ đồng tình yêu và sự chiếm hữu. Cái thân xác này, mụ chiếm hữu đã dành, nhưng cái khoảng thời gian bé tí tẹo vênh ra vào giữa giờ ăn trưa cũng bị mụ kiểm soát chặt chẽ. Giờ trưa nghỉ ngơi tí chút, Yahoo Messenger phải vàng khè, thi thoảng mụ xì-pam một cái. Không thấy thì mụ gọi điện thoại, gọi bàn, di động, không đuợc thì mụ gọi cho đồng nghiệp. Ông có tin không, 8 năm nay, chưa bao giờ tôi thoát khỏi tầm mắt mụ. Đối với mụ thì thế mới là yêu, là quan tâm, là lo lắng...
Mỗi lần thông báo đi công tác là tôi phải lấy tinh thần, mở miệng như nguời có lỗi và y rằng mặt mụ còn dài hơn hai quả mướp héo của mụ. Mụ buồn vì không có chồng trong 2-3 ngày, còn tôi như mở cờ trong bụng vì không “bị” mụ yêu thương, lo lắng ít nhất trong 48 giờ. Mụ thuê ô-sin để trông con, còn mụ rảnh rang để... trông tôi, khốn nạn thế đấy.
Năm thì mười họa mụ mới cấp cho cái “visa” đuợc đi bù khú với đám bạn... cả chục năm không gặp. Mà đám bạn đó, ai, ở đâu, làm gì, điện thoại bao nhiêu... mụ đều lưu trong bộ nhớ phi thường đến phát tởm mà đôi khi tôi nghĩ người trần không mấy ai có. Và suốt cái buổi nhậu hiếm hoi ấy mụ cứ réo rắt gọi. Nghe ồn ào thì mụ hỏi: “Tại sao ồn thế, có phải nhậu xong rồi rậm rật đi karaoke bàn tay vàng?”. Nếu tôi im lặng thì mụ dán tai vào, gào lên: “Tại sao yên tĩnh, có phải rửng mỡ mò vào nhà nghỉ?”. Nếu đêm đó tôi mà về muộn thì quả là thảm kịch. Biết mình có lỗi, tôi rón rén buớc vào nhà, vén màn thất kinh khi thấy mụ tóc tai dựng dứng, mắt thâm quầng, ngồi nhìn trừng trừng lên trần nhà (sau này tôi mới biết mụ quả là cao tay, mụ vẫn ngủ, ngáy ngon lành, nhung khi nghe tiếng kẹt cửa, mụ ngồi phắt dậy, xõa cho tóc tai dựng ngược, quệt tí phấn mắt màu chì vào quanh mắt, rồi ngồi như thể chờ chồng từ kiếp truớc). Cho dù, có mệt rã rời vì bia ruợu, tôi vẫn cố gắng trả đủ bài vì đó là phép thử của mụ. Sáng sau, chưa kịp hồi sức, đã nghe thấy tiếng mụ cha chả, xoong nồi xủng xoảng, mụ quát chó, chửi mèo, đánh con chí chóe...Và tôi, cố lết tấm thân bèo nhèo mà trước thuộc loại lịch lãm, hào hoa nhất lớp (như ông biết và có thời đã từng ganh tị với tôi) - dắt xe ra khỏi cửa, đứa lớn ngồi sau, đứa bé ngồi trước (mà vẫn thò tay cấu nhau), khăn bịt mặt, nồi cơm điện xụp đầu, cặp lồng treo lủng lẳng ... lôi thôi như dân tị nạn. Than ôi, làm người đã khổ, làm chồng còn khổ hơn gấp bội!
Ðôi khi (nhất là khi tôi rứt ruột nộp cho mụ một cục tiền), mụ cũng nới chút đỉnh cho tôi
“thở”, nhưng cũng chỉ là “thở hắt”, nhất quyết không cho “thở dài”.
Về nhà, nếu tắt điện thoại thì mụ tra: “Sợ em nào gọi hay sao mà tắt”, nhưng cứ có điện thoại gọi đến là tôi giật mình thon thót. Không nghe cũng chết mà nghe thì con nguời mất hết văn minh, lịch sự. Tôi phải nói thật to, càng ông ổng càng tốt, càng thô bạo (mày, tao, ông, tôi)
càng tốt, đi lại thật hoành tráng, vung chân, vung tay dù có khi đầu dây bên kia chỉ hỏi mỗi câu: tài liệu để đâu? Nếu tôi nói nhỏ thì mụ sẽ cho là có vấn đề, mụ sẽ khảo, sẽ tra cả đêm
cho ra vấn đề... vì sao nói nhỏ.
Thực ra mụ (và các mụ trong đó có cả mụ nhà ông) lo hơi thừa, thân thủ phi phàm như các mụ thì tôi (và chúng ta) là vỏ quýt chứ có là vỏ dừa đâu,mụ đâm gì chẳng thủng.Ông có biết, khi về nhà bộ mặt của lũ chúng ta phải thế nào các mụ mới hài lòng không? Câu hỏi không bao giờ có đáp án, bởi:
- Nếu ông cáu gắt: Mụ cho là ông có bồ ruồng rẫy vợ con.
- Ông vui vẻ: Mụ cho là ông có bồ nên phởn phơ, hứng chí.
- Ông chu đáo: Mụ cho là ông có bồ nên thấy cắn rứt, hối hận.
Nói chung, trong mắt các mụ vợ tự cho mình là Sherlock Holmes, kiểu gì ông cũng “phải” có bồ.
Mụ xấu cũng bảo tại chồng, già cũng bảo tại chồng (thời gian mụ dành để quản thúc đâu có chịu vào salon làm đẹp bao giờ). Tuần rồi, xem chung kết hoa hậu, tôi toàn nhìn... ngón chân cái, thi thoảng mới dám liếc trộm mấy em. Triết lý cơm-phở luôn đóng đinh trong đầu mụ, mà mụ đâu có biết cơm có thể ăn cơm nguội hoặc chiên, chứ phở có ai ăn nguội hay chiên bao giờ. Cơm dù không ngon nhưng ngày nào nguời ta cũng có thể ăn, còn phở thì ai có thể xơi triền miên ?

Nói chung, lấy vợ là đi tù một cách tự nguyện, đó là chân lý (dù rằng ông vẫn một lòng yêu quản giáo). Ông cứ chuẩn bị tinh thần đi, cái gia đình lý tuởng mà ông mơ uớc rồi sẽ thành cái cối xay 1 chức năng, xay hết mọi ước mơ trai trẻ thành món sinh tố bèo nhèo mà ở nông thôn người ta thường gọi là cám.
Hôm nay, tôi có hẳn 1h tự do, dĩ nhiên tôi phải nói dối mụ, phải huy động bạn đồng nghiệp, phải lạy lục em lễ tân để lỡ mụ có kiểm tra. Nhưng tôi mất 25 phút viết thư cho ông, còn 35 phút nữa tôi phải đi lai rai cốc bia với bạn bè truớc khi... chui về lồng.

Giờ này năm sau, nếu ông quá bức xúc, cứ đến tôi. Tôi chỉ cho ông cách khởi nghĩa mà mình không bị dìm vào bể máu.

Tôi đi đây. Không, tôi bắt đầu khởi nghĩa đây. Cũng phải chọn quán bia gần gần, vì còn cái đồng hồ công-tơ-mét nữa chứ...

Chào ông,

B.T

T.B : Sau khi rước mụ về nhà thì tôi mới hiểu được các nghĩa thâm thúy của câu “chui đầu vào rọ „. Câu này dùng để chỉ số phận hẩm hưu của những thằng đàn ông mong muốn có được mái nhà tranh với hai trái tim vàng đấy ông bạn của tôi ạ. Đúng là chẳng có cái dại nào như cái dại này. Đã bao lần tôi nghiến răng thề nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đanh như đá cùng với đôi mắt cá chầy của mụ là tôi lại nhụt chí. Tôi biết là tôi hèn nhưng thật tình thì thằng nào chả hèn, thằng nào chẳng sợ vợ. Ông cứ cười cho thoải mái đi bởi vì từ ngày mai trở đi ông sẽ không còn có được cái hạnh phúc đó nữa đâu. Rồi ông sẽ thấy.

20 nhận xét:

HữuThành.Nguyễn nói...

Thông càm với PH, kẻ đang chuẩn bị trao cả linh hồn và thể xác cho một con mẹ cai ngục mới!

dathb136 nói...

Ai bảo chăn trâu là khổ?
Tôi chăn vợ còn khổ hơn trâu...

TranKienQuoc nói...

Thư rãn nhưng rài quá, đọc mệt!

Nặc danh nói...

Bài này đáng đưa vào Văn tuyển VN TK XXI, đáng chọn vào chương trình Văn lớp 7 hay 8 (lúc bắt đầu học văn nghị luận.)
Quá xuất sắc.

Lời comment này hoàn toàn nghiêm túc.

Tư SG

Nặc danh nói...

HÌ hì... đáng sợ thế mà vẫn cứ lao vô!

VTM

Nặc danh nói...

Thì cũng phải lao vô rồi mới biết đáng sợ cỡ nào chớ ! Bà chị VTM này "cản mũi kỳ đà" quá.

HMK6

N.TV nói...

Thằng trong thì muốn ra còn thằng ngoài thì muốn vào.

Nặc danh nói...

Em gái K9
Thì hôn nhân như 1 cái nhà vệ sinh.Người ở ngoài thì chỉ muốn lao vào còn kẻ ở trong chi chực lao ra :D

Minh Thu Le nói...

Các bác cứ phê phán và lo xa quá làm bác PH lo cứ đọc nhiều sách thì mới thấy hay.
Sach cũ mà tôi cứ thích xem
huống chi sách mới càng thấy thèm
chẳng cần đọc trộm hay đọc lén
cứ đọc thẳng tưng,kỹ từng trang...
PH nhỉ...

Phú Hòa nói...

Bố con ĐC ơi,

hồi xửa hồi xưa lính Trỗi nhà mình chẳng ông ổng suốt ngày bài hát : Đường ta, ta cứ đi. Nhà ta, ta cứ xây, ... à? Giờ tôi xin nạm phép bổ xung thêm câu : vợ ta, ta cứ cưới, hì hì. Quan trọng là cưới với mục đích gì? Mấy chục năm nay các bữa cơm chiều của tôi chỉ toàn bánh mì quết bơ, xúc xích. Chán rồi nên giờ muốn có được bánh canh cua, đĩa đậu phụ rán, đĩa rau muống xào tỏi, bát cà dầm ( nếu có thêm tí thịt ba chỉ rang cháy cạnh, nồi cá kho tộ nữa thì càng tốt ). Đẩy xe nôi thì tôi chịu rồi. Xin nhường cho thế hệ trẻ hoặc các bậc anh hùng.

LêThanh nói...

bác Phú Hòa: Để chấm dứt " chán rồi" bác ra ngay hàng cơm bụi đầu phố, giải quýett hết. Không nên lao vào. Chúc bác minh mẫn, sáng suốt để... "xỉn" nhất !

Phú Hòa nói...

Hề hề, ông ( cô ) bạn Lê Thanh của tôi ơi.

Khi nào về Việt Nam thì tớ sẽ sẵn sàng thưởng thức cơm bụi chứ ở bên này mà ra đầu phố thì chỉ có ăn bụi thôi, lấy đâu ra cơm.

Nặc danh nói...

Và, cuối cùng, anh đàn ông nào cũng đều ngu cả. Biết là ngu rồi mà vẫn lao vào. Lao vào rồi lại ân hận. Ân hận xong rồi lại ngu tiếp.
Có nhẽ là thuộc tính của "vật chất".
Ai bảo dại. Cho mày chết, mà mẹ kiếp, chết vẫn không chừa. Cắt đầu gối còn thấy máu là vẫn chưa chừa.
HCQuang

Minh Thu Le nói...

Bác Chí cứ dại,cứ khôn,còn bạn đây vẫn đi một đoạn đường học một sàng dại.Mà cứ thích dại mãi.Mừng cho PH nhé,nhưng vẫn còn nợ ĐC đấy.Cố gắng về sớm còn lên Đại Từ đấy...

Phú Hòa nói...

ĐC yên tâm đi. SẼ gặp nhau trong buổi giao ban tại Vườn Treo chiều 10.10. Vé máy bay ( khứ hồi ) đã có trong tay rồi. Không thất hứa đâu và hôm đó sẽ trả nợ cho ĐC. 18.10 tôi sẽ cùng các ông ( và các bà ) lên Đại Từ.

LêThanh nói...

Bác Phú Hòa sắp có 9/10 còn lại , vui quá hay sao mà lại "ông(cô) bạn Lê Thanh"? hay xỉn quá rồi?Dù sao cũng chúc mừng bác nhé. Thật là người đàn ông dũng cảm!

Phú Hòa nói...

To Lê Thanh : bởi vì mỗi khi đọc bài của Lê Thanh thì tớ luôn có cảm tưởng rằng ký giả là nữ????? Đợi được tớ xỉn thì còn lâu vì đã qua trường ĐH uống rượu ngô ở Đồng Văn rồi.

Nặc danh nói...

Các Pác cứ sóc hông PH hoài. Thượng đế chẳng đã muốn người Nam được hạnh phúc bằng cách lấy chiếc xương sườn số 7 của Adam để tạo ra người Nữ?
Do ở hiền gặp lành,mặc dù xương của PH chất lượng kém, nhưng Thượng đế vẫn ưu ái với Pác.
Tham thì thâm, có người lại bẻ từng chiếc xương sườn của minh để mong được hưởng bội phần hạnh phúc. Nhưng than ôi! Đó lại chỉ là những tiếng thở dài...

LêThanh nói...

@bác Phú Hòa ơi! "rượu ngô ở Đồng Văn" thì không xỉn nhưng lại "xỉn" vì 9/10 còn lại thì sao?

Phú Hòa nói...

Lê Thanh ơi,

Vì 9/10 còn lại thì có khi tớ " toi " trước khi có thể " xỉn " được.