Nhân đọc bài của aJM về việc “Quân ta chiến đấu với quân mình”, tôi nhớ tới hoàn cảnh đã từng trải của mình, xin kể ra đây để AE cùng thông cảm.
Trong thời gian tôi làm việc ở Liên doanh, lẽ tất nhiên như tất cả các doanh nghiệp khác, việc “trình bẩm”, “nhờ cậy”, “xin xỏ”…các cơ quan Nhà nước là không thể tránh khỏi. Vì công việc, tôi cũng đã từng phải “đánh đu” với các ổng nhiều lần, song kinh nghiệm thực tế cho thấy rằng, mỗi khi trao đổi, bàn bạc với các cấp lãnh đạo, nếu có ít nhất 1 thằng nước ngoài thì công việc bao giờ cũng mang lại hiệu quả cao hơn (?).
Do vậy, mỗi khi “có chuyện”, tôi thường kéo 1 thằng Tây (là cấp dưới của tôi) cùng đi. Trước khi gặp các “sếp” tôi đều “mớm” cho nó (vì nó đâu có hiểu hết công việc) : mày phải nói thế này, thế này…còn cái đó, cái đó …thì không nói, cái này, cái này…thì tao nói, vân vân. Nói chung là “kịch bản” phải được giàn dựng trước bởi vì các sếp VN thích nghe mấy thằng nước ngoài nói tiếng xí xa xí xô rồi có phiên dịch lại, còn thằng tôi chẳng qua chỉ là 1 thằng kỹ sư quèn, nhân viên hạng bét của Sở thuộc UBND TP thì quá xa mới nói chuyện được với mấy ổng ! Mặc dù mấy thằng Tây đó là thuộc cấp của tôi !
Vậy đó, tôi đã phải dẹp cái “sĩ” của mình đi để được việc. Nhưng cuộc sống đâu có đơn giản như vậy. Mấy thằng Tây, sau vài lần diễn kịch hiểu ngay ra rằng : trước mặt các quan chức VN, nó là “sếp” của tôi ! Mặt khác, các sếp VN cũng luôn luôn nói : Ông…. nói thế này, thế kia để thằng Thành làm cái này, cái nọ… Và thế là công việc điều hành trong Công ty lập tức có chuyện “rối loạn” liền. Lại phải giải thích, lại phải thuyết phục, nói nguyên tắc, kỷ luật….Ôi, hết sức mệt mỏi mà hiệu quả công việc nhiều khi chẳng đi đến đâu mới tức chớ!
Như vậy là “quân mình chơi quân ta” nên “quân ta mới chiến đấu với quân mình”. Đúng là chuyện thật đáng buồn. Biện pháp giải quyết nỗi buồn này là : say good bye. Vứt mẹ nó đi hết là xong!
7 nhận xét:
Thằng cha này lúc làm quan hắn lắm "phép" phết. Giờ phó thường dân hắn còn nhiều "phép" hơn nên hắn cứ "xây cho nhà cao cao vút".
Giỏi! cảm ơn thằng bạn.
Ai bảo giầu trí tưởng bở, "đi theo lối nhỏ" cho nó an toàn.
Mèo dù nhỏ vẫn là mèo, chuột dù to vẫn là chuột.
Mèo đi theo lối chuột, cho chết!
1.000 năm Bắc thuộc, 80 năm CNTD cũ áp chế, 22 năm CNTD mới áp chế, nên các "quan nhà ta" bị nhiễm "ý thức" của kẻ thuộc địa, cứ ông Tây, bác Tàu, thằng ... ta.
"Vọng ngoại",là cái dở của quan chức chúng ta.Cứ nước ngoài nói thì ok,còn người Việt nói thì bỏ ngoài tai.Nên tôi mỗi lần đi họp thường kéo các xếp nước ngoài đi,gà phải nói thế này,thế kia,hiệu quả liền.Người nước ngoài có ý kiến mà.
-@ HM : Không việc gì phải buồn.Có phải cứ "mèo già" là "hóa cáo" được cả đâu. Bởi thế các cụ mới có câu "Mèo vẫn hoàn mèo"!
12ly7
Cám ơn 12ly7, được so sánh (dù chỉ là so sánh) với Cáo dù sao nghe thấy cũng sướng tai hơn như aHT so sánh với chuột thì "mèo" thấy hơi buồn!
HMK6
Lúc mà "say good-bye" chính là lúc mèo không đi đường chuột được nữa, phải về lại đường mèo. Nói thế không đúng à "mèo" ơi.
Đừng buồn, đã có khối mèo phải ra đi như thế và còn khối mèo vẫn đang đi "đám cưới ... mèo" đấy thôi.
Đăng nhận xét