Hồ Quý Kỳ
Hồi học ở ĐHBK Hà Nội tôi có chơi thân với một số bạn sinh viên người Hải Phòng. Bẵng đi một thời gian, năm 1993 tôi gặp lại một trong những người bạn đó tại Hà Nội. Hàn huyên hồi lâu, được biết ông bạn thời sinh viên của tôi đang sống ở Hà Khẩu tỉnh Vân Nam, giáp với tỉnh Lào Cai nước ta và rủ tôi sang Hà Khẩu chơi. Hiếu kỳ, tôi cùng ông bạn cũ ngược tàu lên Lào Cai để qua Hà Khẩu mà chỉ có mỗi tấm chứng minh nhân dân , không có hộ chiếu gì sất. Đến cầu Hà Khẩu bắt ngang qua sông Nậm Thi, anh em biên phòng Việt Nam nói: "Hôm nay chỉ huy đi vắng, không làm thủ tục qua cầu". Vậy là phải tùy nghi qua sông bằng thuyền thúng.
Sang sông tôi thấy trước mặt có một tòa nhà to, đang ngẩn ngơ thì bỗng đập vào mắt tôi hàng chữ: Cấm những "nười" mang chất nổ, chất cháy lên tàu. Hóa ra, đây là ga Hà Khẩu. Sau đó tôi đi xem chợ Việt Nam trên đất Tàu cũng to và được bà con bày bán đủ thứ mặt hàng. Rồi tôi đến chơi môt số nhà người Việt hàng xóm với bạn tôi. Nói chung là vui. Duy có một cái bất tiện là khi đại tiện thì phải đi đến nơi giải quyết tập thể, cách nhà nửa cây số. Lại gặp cảnh “ní hảo” như lúc anh em ta ở trường I Trung đang cố rặn thì gặp con cháu bác Mao đi lấy phân bón rau. Tôi hỏi bạn tôi: "Ở đây nước máy đưa tới tận nhà, sao không làm phòng vệ sinh giật nước trong nhà như ở SG?". Ôi! Bạn tôi chưa vào SG. Ngay như khu tập thể quân đội 34A Lý Nam Đế có nhà tôi và Manh Dũng ở vẫn chỉ có loại nhà vệ sinh kiểu “ní hảo” ấy, mà chỉ có 4 ngăn thôi. Vì sống ở Sài Gòn và đã xây nhà nên tôi hướng dẫn mọi người xây hầm chứa phân có 2 ngăn như thế nào, lắp ống lọc thoát nước ra sao rồi đặt bàn cầu như thế nào. Sau đó bà con qua Lào Cai mua ống nhựa, bàn cầu, bình nước xả về xây lắp, bên Hà Khẩu lúc đó không có. Vậy là từ đó xóm Việt kiều trên đất Tàu không phải ôm bụng chạy nửa cây số đến nhà vệ sinh công cộng kiểu “ní hảo”nữa. Chỉ buồn một nỗi . Như bạn tôi nói lại ." Cứ mỗi lần đi ỉa, người ta lại nhớ bác Kỳ". Oái oăm thật.
Sau đó mọi người rủ tôi đi Côn Minh, thủ phủ tỉnh Vân Nam, cách Hà Khẩu 500 cây số. Thế mà tôi cứ nhắm mắt đưa chân. Nghĩ lại cũng thấy liều thật! Mới đánh nhau với Tàu chưa được bao lâu, nay đi trên đất nó mà chẳng có một mảnh giấy giắt lưng. Đêm ấy trên chuyến tàu lao về hướng Côn Minh, 4 người bạn đi chung với tôi là dân Hà Khẩu, bị cảnh sát và nhân viên kiểm vé dựng cổ dậy thăm hỏi. Thấy vậy tôi liền giả vờ ngủ, nằm quay mặt ra phía ngòai cho họ dễ nhận diện, tay thì cầm vé duỗi ra. Mọi người đứng ngắm tôi một lúc rồi bỏ đi. Lúc đó mấy ông bạn tôi mới hoàn hồn rồi nói:" Trông ông đúng là thằng Tàu thuần chủng nên tụi nó không mó tới." Thật là hú hồn!
Tới Côn Minh. Lúc này thành phố đang xây cất mở rộng nên trông hoành tráng lắm. Mấy thằng tôi vào một quán ăn. Trong khi ăn tôi buộc miêng nói, "cơm Tàu gì mà chẳng ngon giống mấy quán cơm Tàu ở VN". Bọn bạn tôi nói,"đây không phải cơm Tàu mà là cơm Trung Quốc", rồi cả bọn cươi phá lên. Một người dân bản địa quay sang hỏi tôi," ông đưa mấy người Việt Nam này sang đây à"? Mấy thằng bạn tôi cười và nói ."Ông ơi! Nó là người Viêt Nam đấy, bọn tôi mới là dân Trung Quốc".
Thứ Sáu, tháng 4 25, 2008
Một chuyến đi Vân Nam
Gửi bởi HữuThành.Nguyễn lúc Thứ Sáu, tháng 4 25, 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
9 nhận xét:
Chào HQK ! ông viết hay lắm,ông đừng có buồn vì dân Hà Khẩu tôn vinh. Ông Kỳ WC(không phải VC_ việtcộng)hay Kỳ Toilete đều vinh quang cả. Ông biết không ! các nhà bác học còn cho đó là vinh hạnh nữa đấy. Ví dụ ông Bectolin nhảy vào chỗ (...) của chị em mà xưng danh một cách hùng dũng.Một điều tưởng rất đơn giản nhưng mang một ý nghĩa cach mạng như vậy có phải ai cũng làm được đâu.Năm 1975 tôi làm cuộc cách mạng toilete ở khu 33 vùng 3 duyên hải nhưng thất bại.Bỏ công sức ra xây dựng hố xí tự hoại khá hoành tráng, song máy tháng sau nó bị khui hầm để lấy phân trồngrau chống đói...Buồn nhưng làm sao được khi mà chỉ thị cấp trên giao xuống,cái đầu lo cho cái bụng rỗng.
chào nhé Kỳ WC.
DS
Bài hay!
Anh em vẫn nhớ Kỳ như bà con Việt kiều ở Hà Khẩu nhớ ông(!!!).
Hồi xưa Dũng Sô, ngoài thành tích chế tạo các WC tự hủy như nói trên, còn có thành tích tìm ra 1 loại lá cây có sẵn ở bản địa rắc xuống các WC tập thể (loại WC chưa được cải tiến) để xử lí cái lũ giòi. Từ đó, môi trường trở nên trong sạch, tình hình sức khỏe của lính Hải quân được cải thiện.
...Bà con đồng đội thường qua lại,
Biết cảm ơn anh(*) được mấy người.
Ghi chú:(*) a.HQKỳ và a.DSô.
HCQuang
Cái lão Tàu Ta này lắm chuyện nhỉ! Các bác tán vừa thôi kẻo c...lại bốc mùi thơm bây giờ.
TM
Đề tài toilet mà bác HQK cũng triển khai được quá hay!
Có bác nào nhớ giai thoại thơ chuồng xí xưa không?
Ị cho đúng lỗ mới tài
Nếu ị ra ngoài kỹ thuật còn non...
Chúc cả nhà vui.
TBH
Trần Bắc Hải viết chưa đủ. Đó là thơ Bút tre. Anh em chịu khó đọc.
Dù ai đi đâu về đâu
Đến đây cũng phải thò "câu" ra ngòai
Ị cho đúng lỗ mới tài
Nếu ị ra ngòai kĩ thuật còn non
Còn non thì mặc còn non
Nếu trật vài hòn thì đã làm sao?
Làm sao thì mặc làm sao
TRình độ đồng bào chỉ đến thế thôi
Thế thôi ông sẽ lên đồi!
Hay! Bài của bác Kỳ hay thật, cảm ơn bác cho anh em ta thư giãn bằng nụ cười hóm hỉnh nhẹ nhàng.
Bài viết hay lắm. Chẳng phải " Cứ mỗi lần đi ỉa, người ta lại nhớ bác Kỳ" thôi đâu. Tôi còn nghe người ở bển về nói- tại quảng trường trung tâm Hà Khẩu,dân Tàu "đời đời nhớ ơn" nên đã tạc một cái tượng rất to hình bác đang tụt quần , chổng mông ngồi ị để tôn vinh.
Vậy có thơ rằng:
Khá khen cho chú Quy Ky
Sang tận nước bạn lo ì(ị) cho dân
Chú đi dân nhớ chú nhiều
Mỗi lần ngồi "dặn" lại rên Quý Kỳ.
...Trình độ đồng bào chỉ đến thế thôi...
Thế thôi sao được thế thôi
Muốn tốt thì phải lấy vôi quét đền
(Các câu thơ là sáng tác tập thể viết trên tường nhà xí mới xây. Hai câu cuối cùng là của thủ trưởng cơ quan).
Đăng nhận xét