Thứ Năm, tháng 4 24, 2008

LẠI CHUYỆN VĂN CHƯƠNG


KQ “nhập dây chuyền viết văn” ở đâu tôi không biết chứ Chí bé vừa hiến cho anh em “Quy trình công nghệ viết văn” thật sự*. Hết sảy con bà Bảy, chẳng hổ danh xuất thân từ gốc dân kỹ thuật.

Để viết hay rõ ràng có hai vấn đề lớn được đặt ra ở đây:

  • Vấn đề thứ nhất : Thuộc về tay nghề , kỹ thuật viết.

  • Vấn đê thứ hai : thuộc về vốn sống, nguồn cảm hứng.

Theo tôi món thứ hai rõ ràng quan trọng hơn , mang tính quyết định. Bởi bạn “dốt” thì có thể học hỏi, trau dồi thêm, còn khi trái tim đã nguội lạnh thì chỉ có nước “tắt đài'. Chúng ta chẳng lạ gì hiện tượng nhiều nhà văn , nhà thơ kỹ năng viết có thừa thế mà giờ lắm khi ngồi cắn bút , chẳng “dặn” ra được chữ nào- “ Nguồn cảm hứng” đã cạn, họ không bắt kịp nhịp sống thời đại, bế tắc trong nỗi tuyệt vọng , chán chường.

Anh Chí lớn từng nói “ văn của Trỗi phát khi về già”, tại sao vậy? Hóa ra mấy tay viết bài trên blog đều đều “bệnh” cả- Bệnh nội tâm. Xưa “ bệnh” này của quân ta không đến nỗi trầm trọng lắm. Nay các chú sau mấy chục năm tích lũy , gặm nhấm từ thực tế, lại thêm chén đẫy hàng lô tư liệu văn hóa nhân loại đến mức “tẩu hỏa”, giờ “ chúng” phải tiết ra dưới dạng văn chương, giao lưu, chia sẻ với mọi người.

Tôi đã nói với các bạn về “nguyên nhân bên trong”, nó tác động chi phối chúng ta nhiều chuyện . Anh em ta đều đã vượt qua sườn dốc bên kia của cuộc đời, tương lai cũng chính là hiện tại chúng ta đang sống. Hãy biết trân trọng những gì đang có.Các bạn hãy cứ viết ra, để rồi ta sẽ được sống thêm nhiều cuộc đời khác của bạn mình, điều này thật ý nghĩa và thú vị.

Nói đến đây tôi chợt thấy hai vấn đề chưa đủ. Để viết hay còn cần có thêm một tố chất nữa- “Sự liều mạng”( chớ lầm với lòng dũng cảm cao quý ).Món này dân Trỗi ai cũng có tí chút. Ban đầu được mời tham gia Blog tôi cũng hãi, thương mình phận mỏng, tài hèn nên chả dám léo hánh đến chốn văn đàn. Rồi một ngày nọ, đọc bài của các bậc đàn anh , thấy họ “gáy” ác quá mình cũng đâm ngứa cổ, lại thêm TQ chích cho một liều “mật gấu”thế là “bọ nỏ sợ thằng mô”.

Thực ra mọi chuyện suy cho cùng chẳng có gì quan trọng. “Tôi bốc phét cho đồng bào... Trỗi tôi nghe”, bạn tôi vui, tôi vui là được. Ban đầu anh em cứ thử post lên một bài , các độc giả bắt bắt đầu bình phẩm , khen chê các kiểu, nhờ đó mà mình biết đường gia gỉảm muối ,mắm , ớt, chanh...Tóm lại môi trường Blog là môi trường bình luận , giao lưu, nó giúp cho việc hoàn thiện “văn” của mỗi người một cách khá lý tưởng. Bài vở cần được cọ xát, bình phẩm nó mới trở thành của “nhân loại”. Có bác viết rất hay nhưng “dím” ngay vào tủ , thưởng thức một mình, “múa gậy vườn hoang”, hoài của , kiểu này “văn” của các bác e biến thành ....di cảo mất thôi.

Lại còn vụ này nữa. Trường hợp “ chúng nó” có chê bai, chửi bới bài của mình các bác cũng chớ ngại. Đó đều là sự chê bai chân thành của lũ bạn thân yêu . Đừng bao giờ quên rằng, chúng chửi mình thì mình hoàn toàn cũng có thể thanh minh và ...chửi lại!

TM

*Xem bài “Tôi viết bài cho Blog Trỗi” của HMK6


10 nhận xét:

HữuThành.Nguyễn nói...

TM tìm được "đồng ... bệnh" nên chưa cần lắng nghe đã thấu hiểu rồi.

LêThanh nói...

Bác TM ơi!" chúng nó có chê bai chửi bới" vì " chúng nó" không có tài viết văn .." bốc phét" như mình nên " chúng nó" ghen tài "viết", tức tài "phét" và tỵ tài" uốn" của mình đấy.

Nặc danh nói...

Ấy, không phải, Lê Thanh nhầm rồi.
Trong tútse của người lính có cây gậy thống chế. Lính Trỗi thằng mô cũng có khả năng viết, chẳng qua thằng nớ có chịu viết hay không, hoặc viết nhưng không đăng đàn (ví dụ như Minh Kính tiên sinh).
Nhà chú bập bập đi.
HCQuang

Nặc danh nói...

- @LT:
Không "bốc phét" thì lấy đâu ra văn? Văn khác "công văn" chỗ ấy. Dưng mà hồi này lại thấy công văn, NQ "bốc phét" nhiều hơn văn, Lạ nhỉ?!
- Quả thật "chơi Blog" mình không chỉ thấy trình độ "văn" mà cả trình độ "võ" cũng nâng lên thấy rõ - "VÕ MỒM" ấy!
- Trỗi thì nói làm gì. Chú nào mà chả là văn sĩ tiềm năng ?

TM

LêThanh nói...

Bác TM ơi! anh em Trôi....ngã... "Trỗi dậy trên blog " nên tài năng "văn-võ" nở muộn.

Nặc danh nói...

Chết, chết."Bọn chúng" tuy "văn-võ" nở muộn nhưng tuyền là "học sinh năng khiếu" cả nên chả biết đằng mô mà lần!
TM

Nặc danh nói...

Thanh Minh có số văn chương phát về hậu vận hay sao ấy. Bài nào hắn viết cũng xôm trò,cù cho người đọc cười thỏa, mang tính động viên rất cao.
HQK

Nặc danh nói...

Anh em có người nào còn lo viết bài bị chửi thì tôi xin gửi mấy câu
THẤT NGÔN TỨ TUYỆT VỌNG vậy.
Văn ông đã viết ra thế này
Bớt chút thời gian đến đọc ngay
Chỉ khen không được chê đâu đấy
Nếu không ông chửi tuốt chúng bay.
Hồ Quý Kỳ

Nặc danh nói...

Do em vụng chữ mới dùng từ "chửi", các bác thông cảm.Người có học họ nói khác kia, văn hoa lắm:
*Chửi:là một hình thức giao tiếp, trong đó "văn thô" được sử dụng và phát ra với cường độ mạnh, tần suất cao!
- Chửi ngọt: là chửi một cách nhẹ nhàng thâm túy làm đối phương ngấm đòn đau âm ỷ ( thuộc môn phái đồ nho).
- Chửi xéo: là chửi thằng A mà thằng B đau như hoạn.
- Chửi búa xua: là chửi vong mạng như bắn đạn ghém, mục tiêu không cụ thể, các chú trong tầm hỏa lực đều có thể bị thương vong.
Lại còn chửi đổng , chửi thề...kho tàng ngôn ngữ rất chi là phong phú!
Mong các bác đóng góp thêm. Em thấy mình tập nghe chửi cũng cũng là hình thức "luyện công" để có sức tham gia blog Trỗi.
TM

HữuThành.Nguyễn nói...

TM có công lực cao tham gia blog là vì thường được nghe "chửi yêu" hàng ngày?