Chủ Nhật, tháng 3 23, 2008

Dọn vườn... Dọn vườn!!!

Xin cải chính lại những chuyện đã viết
Quả thật chuyện xảy ra đã 30-40 năm nhớ đã khó, mà viết lại còn khó hơn. Nay nhận được mail của Ngô Phúc Chiến gửi từ Vũng Tàu, xin đăng tải ý kiến "khổ chủ" về những bài đã viết.

1. Về “Bữa tiệc mừng tân thượng úy”: Đúng ra là dịp ấy tôi nhận quyết định về Quân khu 4 (Thừa Thiên-Huế trong địa bàn này). Nghe tin, anh em bên Khoa Cơ điện quyết định mở tiệc chia tay, thành phần có anh em Trỗi k6, 7, 8. Khổ nỗi anh em học viên ta không có 1 xu dính túi nên Hòa “tàu”, Hưng “gô” (2 chủ xị) bàn nhau “xơi” 2 chú ngổng sư tử rồi đem ra “cơ sở cách mạng” xử lý theo nguyên tắc “một đổi rượu, một làm thịt”. Sau đó mới có sự việc như Quốc kể trên. Tóm lại, anh giai ta vẫn nghiêm!

2. Còn về "Chuyến xe đêm bão táp": Hôm đó, Thắng và con trai mình từ Hải Phòng lên chơi. (Chú nhóc dám giơ tay chào anh giai Lữ và hô lớn: Chào Đại tá!, làm anh ngỡ ngàng). Gặp anh Tứ, phụ trách chiêu đãi sở, điều đình xin phòng, bố trí cho mẹ con nó xong xuôi thì vào đơn vị. Giữa đường gặp anh Mạnh Giao. Anh giai hí hửng rủ lên “cơ sở cách mạng” mãi tận Việt Trì vì gia chủ mời dự tiệc RTC. Thế là cưỡi Honda 67 vượt 25km lên tận “thành phố ngã 3 sông” nhập tiệc. Đang ngon trớn, bỗng anh giai giật mình: "Bỏ mẹ có cuộc họp tại Hà Nội vào sáng mai". Bàn đi tính lại tôi bảo: “Lo gì, tí nữa về đón tàu ở Vĩnh Yên là được. Miễn sáng mai có mặt tại Hà Nội”. Mải vui quên cả thời gian, hơn nữa cũng chủ quan “con tàu Việt Nam ôm chặt đất anh hùng” nên chúng tôi thẳng thừng “làm tới”. Đêm buông đã lâu mới sực nhớ đến chuyến tàu. Chạy ra ga Việt Trì thì biết tàu đã về gần đến Lập Thạch. Hai tên “bươn bả” lao nhanh cho kịp đoàn tàu. Khi đã “tưng tưng” thì thích “đứng đường xả bầu tâm sự”. Vì vậy càng kéo dài thời gian trên đường. Về tới Vĩnh Yên thì tàu đã đi gần đến Hương Canh. Thôi thì “một liều năm bảy cũng liều”, miễn sao ông anh kịp cuộc họp sáng mai. Sau khi hội ý chớp nhoáng, chúng tôi quyêt định đuổi theo tàu. Cứ thế giai giẳng trong đêm tối lại lất phất mưa phùn. Xe phóng lướt qua những ổ gà, ổ trâu to kinh khủng. Và có thể (có thể thôi!) do phanh gấp mà cả hai bổ nhào về phía trước, đè cả lên nhau. Rồi đứng dậy và phóng tiếp. Cứ thế đuổi theo đòan tàu… mãi cho đến tận cầu Đuống mới đuổi kịp. Chia tay nhau - kẻ nhảy lên tàu, người đứng ở lại. Mình tôi trở về tới Vĩnh Yên thì trời đã rạng sáng.

Đây là vài kỷ niệm của tôi với một đồng đội mà sau này ông ấy được bổ nhiệm đến tận cương vị Bộ Trưởng Chủ nhiệm. Ở xa HN xem VTV1 có mấy cảm xúc thế này:
Tôi yêu say đắm một Nguyên Hạnh
Tôi mê say đắm một Tạ Bích Loan
Tôi đồng cảm với Ông họ Đoàn
Khi cảm xúc thường cay cay sống mũi

4 nhận xét:

TranKienQuoc nói...

Ông bạn góp ý quá hay! Hơn nữa càng nghiệm ra rằng người ta nói "nhà văn láo...", hay "tam sao thấy vản", chớ có sai!
Hiiiiiiiii!

Nặc danh nói...

Cứ chủ quan, mở mãi không vào được "bantroi", hoá ra VNPT lại "chắn rào". Lại phải chui rào, tức là mở Proxy. Xin thông báo để các bạn biết. À mà thông báo này có nghĩa gì nhỉ nếu không vào được "bán troi". Nhưng dù sao vẫn cứ phải "thông báo".
GM.

TranKienQuoc nói...

Nhưng anh giai lại nhớ có kết hợp "phong quân hàm" nên...

Nặc danh nói...

Phần dọn vườn một "góc khuất" của bài một nôi dung mới, hấp dẫn chẳng kém gì bài trước. thế mới sướng.