Lại chuyện chiếc xe Honda 67
Anh em ta sau 1975 vào miền Nam đi phép hay công tác, tùy khả năng, mà mang ra xe Honda, Suzuki, Yamaha hay Vespa… Tuy nhiên kiến thức về xe máy nói chung là yếu. Vì vậy thường sang Khoa Cơ điện xin tư vấn, còn khi xe hư hỏng hay bảo dưỡng thường phải đưa về HN, nhờ tới anh em nhà thằng Hùng ở phố Phủ Dõan. Nghe nói bọn nó có nghề "sửa xe gia truyền". Ở Vĩnh Yên cũng có cánh nhà thằng Hòa về HN học sửa xe rồi lập tiệm “Hòa xe máy” ở gần chợ.
Chiếc xe Honda 67 của Chiến là phương tiện thuận tiện cho việc đi lại giữa Vĩnh Yên, Hà Nội, Hải Phòng thăm vợ con và bạn bè, nhất là ngày đó tàu xe đi lại rất phọt phẹt, chật chội, chậm trễ. Xe thì tốt nhưng có lẽ do “trình” kém mà hơn năm sử dụng, Chiến không dưới vài lần gửi xe lại Phủ Dõan và tốn kém không ít tiền. Mỗi lần được Chiến cử về thăm thấy máy bị bổ, ruột gan phơi bày lung tung. Trông mà ớn! Hỏng nhiều thì tốn và không còn hấp dẫn như ngày đầu nên hắn nảy ý định bán xe. (Chả hiểu có hỏi vợ hay không vì các xe ngày đó là cả 1 gia tài? Lớn lắm!).
Chiều hôm trước, hắn mang chiếc xe đã chết máy ra thị xã, gán cho Hòa. Đâu như được 150đ. Với bạn bè lâu này thấy hắn trăn trở vì chiếc xe thì thương, nay thấy bán đi được thì mừng. Nhưng chưa được 1 ngày, trưa hôm sau thấy hắn tư lự:
- Hình như tôi hố, ông ạ!
- Sao?
- Thằng Hòa mua rẻ quá.
- Sao lại rẻ? Giá cả do ông đặt ra và nó chấp nhận ngay, không mặc cả.
- … Nhưng, phải đòi lại thôi. Các ông cùng tôi ra Vĩnh Yên nói chuyện phải trái với thằng này.
Biết ông bạn có tính "Hứng bất tử", thấy “trối” lắm nhưng nể bạn. Cơm nước xong, tôi, Chí Hòa, Lê Bình theo hắn ra phố. (Cũng định rủ anh giai nhưng thấy ôi quá nên thôi). Thằng Hòa thấy Chiến và cánh lính Quân sự ra, biết là có chuyện liền hỏi: “Có gì vậy anh Chiến?”. Mặt ông bạn ngăm ngăm đen, giờ trông như quả mận chín:
- Hòa ạ… à… Mình… mình gọi điện về nhà nói chuyện bán xe, vợ mình dứt khóat không cho bán. Nay…
- Sao ông kì thế? Mua bán sòng phẳng cơ mà.
- Làm thế nào được vì chưa hỏi vợ. Mà xe là cả 1 gia tài. (Thật là hay khi ông bạn ta phá xe như thụi nhưng lúc này lại dũng cảm nói vậy?).
- Ông ơi, thậm chí tôi không trả giá mà chấp nhận ngay cơ mà?
- Có phải do mình đâu, vợ đấy chứ. Cậu thông cảm cho. (Lúc khó khăn đổ cho người khác là hay nhất!).
Mấy thằng tôi nãy giờ lạnh lùng không nói 1 lời. Riêng Lê Bình, từng trải trận mạc, sốt ruột thấy thằng Hòa cứ dây dưa, đã nói như dao chém đá:
- Khỏi nói nhiều. Ông có trả không thì bảo?
Thấy thái độ dứt khóat của Lê Bình, biết lần lữa là có chuyện, Hòa vội vàng:
- Thôi, nể các ông là lính. Đây giấy bán xe đây, xe kia, các ông lấy về. – Hắn lắc đầu – Từ thời... Tây đến giờ (Vĩnh Yên chả là vùng tề) chưa bao giờ thấy có ai mua bán như các ông. Không phải các ông thì... còn lâu.
Muối mặt nhưng vì bạn, mấy thằng Trỗi phải chây và cuối cùng thì “hòan thành nhiệm vụ”. Phúc Chiến cũng ngượng nhưng đòi lại được xe nên không thấy mệt khi phải còng lưng đẩy chiếc xe hỏng ra phố. May mà tối trời nên dân chúng không thấy. Anh em tắt ra ga làm mấy li nước chè và dăm chiếc kẹo lạc ở quán em Ninh, Khang rồi mới về trường.
… Sau này khi cùng anh Khôi “điếc” ra chơi với ông Năm Châu sửa đồng hồ và Hòa “xe máy” cứ phải lờ đi coi như không biết có chuyện từng xảy ra. Một kỷ niệm vì bạn của lính ta!
Chủ Nhật, tháng 3 23, 2008
Chuyện ở Vĩnh Yên (tiếp)
Gửi bởi TranKienQuoc lúc Chủ Nhật, tháng 3 23, 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
7 nhận xét:
sợ các bố thật mua bán chẳng có luật lệ gì cả. bây giờ nó mà ngửa hợp đồng kinh tế ra là các bố chết. cho nên chơi với các bố lính thích thì thích thật nhưng các bố cùn, chây lắm phải cẩn thận.
Đúng là thương vụ mua bán có một không hai. Ngả mũ kính phục.
Các bố "hứng bất tử" thì vô tư nhưng như tôi ở đó đến 20 năm thì "ban căng" lắm lắm! Thế mới biết lính Trỗi ta hứng bất tử!
Con chịu các "pố",vái các "pố" cả "lón"!
'
nhớ thuở xưa,từ viện 9 về Vĩnh Yên xa hơn nữa Hương Canh-Phúc Yên.Các cô gái sinh viên các trường thông tin tài chính xây dựng đều bị các trai lính "hoàng tộc" ở trường đại học kỹ thuật "gây sự" hớp hồn.Thế mới là lính.
Nghĩ cũng lạ, cái nghề đòi nợ thuê nó có từ hồi đó, thế mà có mấy anh HN vừa rồi mới tập tọe, công an nó dọn cho một mẻ, hãi. Còn bác Quốc, bác GM nhà ta chường mặt bao nhiêu năm giời ở "trển" mà có sao đâu? khuyết điểm có, dưng ít, chủ yếu là ưu điểm nên bà con họ yêu bỏ qua. Mà từng ấy năm các bác thoát được lưới tình của các em VY được là quá giỏi, như bác LB đấy thoát được đâu, nghe nói có thời gian đã định "bùng" nhưng được cái em cũng được cả người lẫn nết nên thương, chả biết các bác ấy đã đám "vàng" đám "bạc" gì chưa?
Dc Lê Bình thì óach rồi, cả nhà vợ có tên "Phú-Cường-Truờng-Thọ-Khang-Ninh". Thóat là cái chắc!
Đăng nhận xét