Đức Dũng
Hắn và tôi cùng K5, tôi lên trường từ những ngày đầu ở trai Hòe ,Hiệp hòa Hà bắc Thầy giáo và là đại đội trưởng đầu tiên của khóa là thầy Ninh cử Trực.Lớp trưởng là ông bạn vàngKiến Quốc .Còn Hắn có lên cùng thờiđó hay không ?đến bây giờ tôi cũng không nhớ nữa ,kể cả Hắn ở trung đội nào quả tìng tôi cũng quên rồi .Chỉ biết hồi còn ở trường tôi nghịch ngợm lại biết tí nghề (bónh đá ) và sau này là cầu thủ nên cũng còn có người biết đến .Còn Hắn thì thuộc diện bình thường.Và cứ như vậy chúng tôi sống với nhau cho tới ngày ra trường
Chia tay nhau ,cũng chẳng biết có còn gặp đươc nhau nữa hay không vì đất nước vẫn còn chiến tranh mà gia đình mỗi thằng một nẻo .Thuổa ấy hìng như cũngkhông ai ghi sổ lưu niệm như hoc sinh bây giờ. Mấy đứa lên đại học Quân sự như K Quốc, Chí Hòa....vài đứa ra ngoài như tôi, Khánh Tần,
Quang bành...Quốc Việt thì theo nghề của bố (cụ Viễn Chi ) vào An ninh còn đai đa số thì vào đại học Quân Y.Tốt nghiệp nghe nói các bạn được phân công đi nhiều đơn vị khác nhau
Thời gian sau đó tôi cũng còn gặp nhiều bạn cũ cùng khóa, nhưng với Hắn thì không,kể cả những ngày sống ơ đất khách quê người ,những lúc nhớ quê hương nhớ gia đìng nhớ bạn bè , nằm vắt tay lên trán nhắm mắt với những kỷ niệm ngày xưa .Bao nhiêu khuôn mặt thân yêu của các thầy cô ,các bạn cùng khóa cùng lớp với những vui buồn trong những ngày xa cha mẹ sống bên thầy cô ,bạn bè ở trường Trỗi cứ theo nhau hiện về .Nhưng tuyệt nhiên không bao giờ có hìng ảnh của Hắn .Quên bạn bè ư? không đời nào.Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại không nhớ ra Hắn để mà nhớ.
Thế rồi,24 năm sau ngày chúng tôi chia tay nhau ở trường Trỗi (1994).Tôi gặp lại Hắn, rất tìng cờ .Mong các bạn hãy hiểu cho 24 năm quả là một thời gian thật dài với bao nhiêu biến cố của tao hóa .Con người ta may mắn sống sót sau chiến tranh ,phải vật lộn với cuộc sống khó khăn thời bao cấp và phải phấn đấu với biết bao nhiêu sức lực để mà được sống được tồn tại như ngàyhôm nay.
Nhưng thưa các bạn.Vừa mới nhìn thấy nhau thôi ,chúng tôi đã nhận ra nhau .Khi bàn tay đã nắm chặt bàn tay, câu đầu tiên Hắn đã làm tôi cảm động .Hắn hỏi:(Mày và gia đình co khỏe không? Đức Dũng ơi mày nhận ra tao không ?Hắn gọi tên tôi nghĩa là Hắn vẫn nhớ tôi . Còn tôi thì nhận ra ngay Hắn .Quốc Khánh, Vâng đấy là thằng Khánh (mào) khóa 5 của chúng tôi .Còn chuyện này nữa cũng muốn thưa với anh em luôn là ở khóa 5 chúng tôi thằng nào cũng được đặt riêng một cái tên cúng cơm .Cái tên cúng cơm của tôi nói ra nếu ai trong chúng ta hiểu lịch sử của người Trung Hoa thời nhà Mãn thanh . Thì cái tên Hòa Thân đệ tử của vua Càn Long còn gọi bằng cụ tên ấy là Đức nịng thần vì lúc đó tôi đươc thầy Trưc quí lắm,đến tận bây giờ mỗi lần được về nước họp lớp thầy Vọng vẫn gọi tôi là con nuôi thầy Trực mà cái thằng bạn đặt ra cái tên ấy cho tôi bây giờ nhiều lúc ta phải gọi bằng ông cho phải phép lịch sự.Vâng đó là Ông thiếu tướng Quang Bắc tức Ba đen lớp tôi ,còn ai đặt ra tên ba đen cho Quang Bắc thì tôi không nhớ nhưng rất đúng vi nhìn Q Bắc lúc đó da đen đen tưa như chiếc bánh mỳ nướng trong lò bị quá lửa vậy Mong các bạn bỏ quá cho néu trong bài này có nhắc đến tên Cúng cơm của ai đó của một thời chúng ta sống bên nhau.
Hôm nay tôi viết về Hắn về thằng bạn Khánh (mào) của chúng tôi vì riêng cá nhân tôi thú thực tôi phục Hắn lắm. Nhưng nếu chỉ lần găp đầu tiên sau 24 năm ấy để được bạn bè kể về Hắn một bác sĩ mới ra trường được phân về đơn vị chiến đấu tham gia các trân đánh, các chiến dịch giải phóng miền Nam,và rồi đơn vị của Hắn tràn lên giải phóng đảo Phú Quốc .Tiếp quản đảo rồi mói thấy bao nhiêu việc màbộ đội phải làm . Nhìn đi nhìn lại chẳng thấy bóng dáng một (thầy thuốc ưu tú )của chế độ cũ nào cả ,họ di tản hết hoặc còn ho cũng rụt rè chưa hợp tác với bộ đội giải phóng.Thế làvới trách nhiệm của một BS bộ đội cụ Hồ mà trong đó có cả chất của một kẻ đã mang trong mìng cái chất (anh lính Trỗi ) ,Hắn đã làm tất cả vì đồng đội và đồng bào trên đảo.Nghĩa là kiêm tất .Bác sĩ nội khoa, BS ngoại khoa và cả BS lẫn hộ lý khoa sản ...và dần dần ỏ đảo mọi người phong Hắn là:Chúa đảo .Nhưng nếu câu chuyện chỉ như vậy thì tôi cũng để vào lòng mà khâm phụcHắn thôi vì quân đội ta có biết bao người lính như vậy.Nhưng với tôi lần gặp đó tôi lại mang ơn Hắn một việc,nếu như Hắn đọc được những chuyện này chắc hắn sẻ lẩm bẩm mà trách tôi (chuyên nhỏ như con thỏ thế thì nhắc làm gì , ai mà chả giúp đươc những gì tôi đã giúp ông ).Chuyện là thế này .Ngày ấy bọn K 5 chúng tôi vẫn thường lấy nhà của Hưng (què hay còn gọi là Hưng bò đuổi ) ở Võ vân Tần làm nơi găp gỡ nhau mỗi khi có ai vào Sài Gòn và chính ở đấy tôi gặp lại Hắn như đã nói ở trên ,trưa hôm đó Phan Nam và Hưng chiêu đãi cơm, ăn xong chưa kịp hàn huyên thì Hắn có điện của vợ từ đảo gọi. Hắn phải về vội không mua kịp vé máy bay, nghe nói Hắn xuống tân Kiên Giang dể đi thuỳen về Phú quốc .Mấy hôm sau gọi điện thứ nhất hỏi thăm xem Hắn về có an toàn không thứ hai cũng để tạm biệt vì còn 2 hôm nữa tôi cũng bay sang Đức .Trong lúc đang nói chuyện với Hắn thì thằng cháu con của ông anh vợ biết tôi có ban ở đảo Phú quốc ,nó bảo tôi Chú có biết ơ Phú quốc có gì quí không tôi bảo với nó ban chú bảo ở ngoài đó có biển tuyệt đẹp mà nước mắm thì số 1 .Nó cười và nói nếu đi biển cháu chỉ mê Vũng Tầu thôi còn cháu thích ăn chấm với nước tương hơn .Cái quí đây là cháu nói về chó, loài chó Phú quốc đấy chú ạ và nó kể một hồi về cái tuyệt vời của loài cho Phú quốc .Cuối cùng thì nó cũng nói lên được điều mà nó muốn .Nó muốn tôi xin cho nó 1 con chó Phú quốc chính hiệu Điều đó đối với tôi sao khó quá vì chỉ còn 2 ngày nữa thì bay sang với vợ con ,cũng vì chót khoe vói thằng cháu vợ có ông ban Trỗi ở Phú quốc. Mà không phải bạn bình thường mà là một ông bạn có thời từng là (chúa đảo) Sĩ diện trỗi dậy tôi hứa bừa với thằng cháu con ông anh vợ ,là nó sẽ có 1 con chó Phú quốc có hàng bờm chay dài theo sống lưng và tinh khôn như chó Becgie .Hứa là hứa vậy thôi chứ ai nào dám hy vọng và trong đầu đã có sẵn phương án xin lỗi nó nếu về thăm nhà lần sau . Nhưng tôi cũng cứ liều gọi ra đảo để trình bày và xin cho nó Hắn chẳnh cần suy nghĩ gì cả trả lời ok ngay tôi cảm ơn Hắn và thanh than bay sang Đức cùng vợ con . Hon 1 tháng sau tôi gọi điên về thàng cháu bắt máy trong tiéng trả lời của nó có cả tiếng chó sủa vọng vào và no khoe đã nhân đươc chó Phú quốc của chú Khánh gửi vào ngay sau đó mấy ngày bằng máy bay.Không nói thì các ban cũng biết giống chó P.Quốc đep và khôn như thế nào rồi và từ đấy mỗi lần về thăm gia đìng nhìn thấy con Lu (thằng cháu đặt tên như vậy )vói bộ lông xám co hàng bờm như bờm ngựa và tiếng sủa của nó vang như chuông,và khôn như 1 gã gác cổng trung thành thì tôi lai nhớ đến Hắn đến thằng bạn Khánh (mào) của tôi.
Thế nhưng nếu chỉ có chuyện ấy thì có lẽ tôi cũng sẽ không viết câu chuyện này ra làm gì. Biết đâu lại có người bảo:(chuyện cá nhân của ông thì giữ lấy mà làm kỷ niêm thôi chứ viết làm gì dài thế làm đoc mỏi cả mắt ).Vâng đúng quả như vậy nếu như không gặp lai Hắn lần gần đây nhất .Đó là ngày hop lớp (ngày 22-12-2007 )vừa qua .Lần này tôi mang cả vợ con cùng về với hy vọng được giới thiệu vợ con cùng các bạn ,ai dè trửởng ban tổ chức Phan Nam làm sai qui định của lớp là:cứ chủ nhật sau ngày 22-12 mói họp lớp nhưng năm nay lai tổ chức vào đúng ngày chủ nhật đầu tiên thế là vừa xuống sân bay chỉ mìng tôi kịp tắm rửa là đến ngay.Và tôi lại gặp Hắn (14 năm lại mới gặp lại Hắn kể từ ngày găp Hắn lần đầu năm 1994) Lần này trông thằng bạn cư như một gã Ba Tầu quân 5 vậy Hắn mặc toàn đồ mầu trắng áo cổ tầu thêu hoa xuống tân gấu Hắn đi cùng thằng con trai giống Hắn quá nghe nói Hắn làm ăn thành đạt, mừng cho Hắn Và anh em lại ôn nghèo nhớ khổ thương các thầy cô vì mỗi năm găp lại thấy các thầy cô già đi nhiều . Lúc chia tay, mõi người nói một vài lời tam biệt và Hắn cũng nói .Chính cái sự nói của Hắn mà tôi viết bài này để nói về Hắn về thằng bạn Quốc Khánh ,thằng bạn Khánh ( mào) chúng tôi .Để các anh nghĩ về một thằng bạn (trường Trỗi của chúng ta.Hắn nói đai ý rằng:(...Trước lúc chia tay xin chúc các thầy cô chúc chị Quyên và tất cả các bạn và gia đình mạnh khỏe , chúc các thầy cô sống lâu để mỗi lần họp lớp lại được nhìn thấy các thầy cô khỏe mạnh ...Nhưng dù sao thì quĩ thời gian của chúng ta cũnh không còn nhièu nữa . Vậy tôi xin có lời mời :Mời tất cả các bạnvà gia đìng ra P Quốc chơi ăn ở tôi lo tất cả ơ bao lâu cũng được ,còn các thầy cô và chị Quyên em xin lo tron gói cả vé máy bay) .Đến đây tôi chẳng còn gì để viết về Hắn nữa .Có thể một ai đó đọc được câu chuyện này,và có thê họ nói :ồ đấy là chuyện nhỏ .Không! với tôi thì chẳng nhỏ chút nào ,cũng có thể với ai đó nếu tính về vật chất thì nhỏ thật .Nhưng với tôi thì Hắn làm tôi cảm phục ,quí trọng cái tình của Hắn với bạn bè với các thầy cô đã từng dìu dăt mỗi chúng ta .Cái đấy mới là lớn, lớn hơn tiền bạc rất nhiều. Tôi hạnh phúc vì tôi có một thằng ban (trường TRỗi như HẮN )
Chủ Nhật, tháng 3 30, 2008
Bạn
Gửi bởi DucDung lúc Chủ Nhật, tháng 3 30, 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
1 nhận xét:
Chào Đức Dũng, lâu nay tôi cứ âm thầm nhòm bài viết của bạn. Có lẽ lần “ gặp” đầu ,nhìn thấy dung “nhan” của ông là ở đám cưới con gái Quang xèng,thấy các bạn khen nức nở MC Đức Dũng mà vui lây. Mấy lần bạn về nước mà không được gặp cũng tiếc lắm.Tôi cùng ở vùng 5 HQ với Khánh từ cuối năm 1977 _1979. Thỉnh thoảng bọn tôi mới gặp nhau, vì hắn ở Phú quốc còn tôi ở đảo Hòn tre Hà tiên( Nơi ác liệt nhất của vùng 5,lính tráng ngại về đơn vị tôi lắm. Ở Vùng 5 có một số lính Trỗi, K4 có tôi và Phạm Thành(Đội cung) Khóa 5 có Khánh và Mẫn ở Thổ Chu. Tôi với Khánh có khá nhiều kỉ niệm. Mà vui nhất là khi tạm biệt lúc nào nó cũng nhắc tôi một câu : nhớ giữ lấy gáo nhé. Một lần đon vị tôi có ca Viêm ruột thừ cấp, tôi cố tình báo cáo để vùng ra chi viện, biết thế nào Khánh cũng ra nên tôi chuẩn bị hết để anh em mổ tại đảo . Chờ rồi tàu cũng đến. Khánh xuống khám lại Bệnh nhân, xong, sau một lúc ngó ngiêng, hắn nói tao phải đưa BN về PQ. Có lẽ hắn thấy cơ ngơi bọn này quá đơn giản,đơn giản tới mức mà nước rửa tay phẫu thuật đuc như nước trâu đầm( đảo của mình không có nước ,phải lấy ở hòn bên cạnh. Năn nỉ hắn ở lại mãi mà không được, buồn. Đung ra là tôi dụ khị( lúc đó ra trường mấy năm rồi nhưng vẩn còn con nít lắm).Hắn cho chuyển BN xuống tàu, trước khi rời bến hắn lại sờ đầu tôi” nhớ giữ lấy cái gáo”.Khi tôi về Sài gòn thì cũng gặp gỡ với Khánh vài lần nữa mà lần nào cũng ấn tượng. Mà ấn tượng nhất lần gặp gần đây nhất là hắn quên béng mình. Đúng là Khánh và một thằng nữa tên là Thắng( cùng khóa BS với khánh), Hai tên là “Chúa đảo” đấy, một thằng ngoại khoa, một nội khoa. Cả đảo PQ thời đó ngoài lưc lượng quân y thì cánh dân y không có lấy được 1 Bác sĩ.Mỗi lần về vùng (PQ) thì bọn tôi có cảm giác là được về đất liền. Gặp Khánh , Thắng anh em vui như tết.
Chào Đúc Dũng nhé Mính là Dũng sô K4 cùng dội bong trường với nhau mà, trong tập 1 Sinh ta trong khói lửa có ảnh đội bong của trường ở Hưng hóa đấy.
DS
Đăng nhận xét