Thứ Tư, tháng 3 26, 2008

Chuyến hành hương Đền Hùng

Khi về già (sáu xị), hắn được khen là hiền lành. Nhưng ngày xưa không thế. Kể cũng lạ? Có 1 lần thế này…

Từ ngày Quang Tuệ k8 lên trường làm giáo viên (năm 1981), chú hay rủ rê chúng tôi lang thang. Đúng dịp 10/3 âm lịch – giỗ Tổ Hùng Vương (có lẽ 1982), Tuệ nói: “Đi Hội đền Hùng hay lắm, ước gì được nấy, nhiều “chuyện lạ có thật”!”. Hắn kêu tôi đứng ra tổ chức. Hội ý và thu gom ngay được mấy chiến hữu. Cánh giáo viên K3 (thống nhất k là “khóa”, còn K là “khoa”) có Tạ Vinh, Khôi “điếc”, Thanh Hải và tôi, K4 có Tuệ, Phan (đồ bản) và K2 là hắn. Phương tiện là 4 xe Honda.

Chiều hôm đó, hết giờ làm việc, hẹn nhau xuất phát. Bốn xe bám đuôi nhau, vi vu dọc đường số 2. Phải nói anh em sĩ quan trong "đội hình" tên nào cũng trẻ măng, lòng khấp khởi lên đường. Tạ Vinh ngồi sau xe hắn. Khoảng 20km thì tới chân cầu Việt Trì. Cầu được xây từ sau ngày hòa bình, do Trung Quốc giúp. Mặt cầu lát bằng những thanh gỗ dài theo chiều dọc, bắt e-cu, xe lăn bánh cứ lục cà lục cục. Xe máy, xe đạp không có tay lái vững dễ bị ngã. Qua cầu là tới cửa ngõ “thành phố ngã 3 sông”. Việt Trì nằm trải dài bên bờ sông Hồng, lưng dựa vào dãy đồi bát úp có những ngọn cọ đang xòe lá xen lẫn những đồi chè.

Vào tới chợ Gia Cẩm, xe hắn bị trúng đinh, thủng lốp. Sẵn đồ nghề mang theo của anh Khôi, 2 tên tháo bánh rồi dùng xe anh Khôi đi tìm hiệu vá. Dịp lễ hội, mới có 5g chiều mà cửa hàng cửa hiệu đã đóng cửa. Tới cửa hiệu cuối cùng thấy cháu gái cỡ 10 tuổi đang dọn hàng. Hắn: “Cháu ơi, vá cho chú cái xăm!”. “Dạ, nhà cháu nghỉ rồi, chú ạ!”. “Thôi, cố cho chú! Chú còn đi Đền Hùng”… Nói mãi không được chấp nhận. Nổi máu, chửi bậy rồi hắn giang tay tát cháu. Cháu gái khóc bù lu bù loa, còn 2 tên vội lên xe phóng biến. Vừa gặp nhau, Tạ Vinh kể lại sự tình. Thấy vậy, tôi nói: “Thôi, đưa bánh xe đây, tôi cùng anh Khôi đi vá. Anh em chờ!”. Kiếm một hồi cũng ra cửa hiệu còn làm việc. Ông chủ tháo lốp, nổi lửa, đánh xăm vá lại vết đinh. Đang mong cho xong sớm để còn đi cho kịp thì thấy ào ào như sôi, đến 20 thanh niên cao to, hung dữ, tay cầm dao, búa, chạy lại hô lớn: “Đúng 2 tên bộ đội này rồi! Chúng mày vừa…”. (Có lẽ ngày đó chúng thấy tôi giống Tạ Vinh”!?). Biết chuyện chẳng lành, tôi bật dậy, hô lớn: “Các anh nhầm rồi, chúng tôi vừa đến đây!”. “Này thì nhầm!”, vừa nói 1 tên vừa giang tay đấm vào mặt tôi. Nắm đấm trúng miệng, thấy đăng đắng. Sau lưng nó là mấy thằng tay cầm lê sáng loáng đang xông tới. (Sau này nghĩ lại chỉ cần bị xọc 1 lê thì chắc chả còn viết lách để kể lại cho anh em!). Anh Khôi cản địa, còn tôi chạy ngay vào 1 nhà dân cửa đang mở, miệng khẩn khoản: “Chúng nó đánh bộ đội. Cho cháu tránh nhờ!”. Miệng nói “Chú vào đi!”, chủ nhà đứng chắn ngang cửa tuyên bố: “Các anh mà vào phá nhà tôi là tôi báo công an. Họ làm gì mà các anh đánh?”. Chúng hùng hổ nhưng nhìn kĩ ra thì biết là nhầm, nên kéo nhau đi lùng sục chỗ khác. Thấy miệng tôi dính máu, anh Khôi bảo há miệng ra thì thấy có cục thịt bằng hạt đỗ còn dính lại. Đau thật nhưng bụng thấp thỏm không hiểu chúng có gặp anh em? Ông chủ hiệu vừa lắp lại xăm lốp vừa nói: “Bọn nó là bọn du côn trên phố, vào tù ra tội, nên chả sợ ai. May mà các anh không bị sao”. Trả tiền vá xăm, cảm ơn bác chủ rồi phóng vội về Gia Cẩm.

Trời tối, thành phố đã lên đèn. Gặp anh em, vội kể qua câu chuyện và quyết định rút quân. Nhưng đề phòng chúng đón lõng giữa đường, tôi cùng hắn phải cưỡi xe đi vòng theo đường đê ra cầu, anh em còn lại vẫn đi theo đường trong phố. Đường đê vắng, không có ánh đèn. Khi đến chân cầu, để đề phóng chúng chờ sẵn ở đây, chúng tôi rẽ ngược lại con đường nhỏ bên phải cầu rồi ngó trước ngó sau. Quả thật chỉ ít phút sau thấy 4 tên cưỡi 2 xe Min-khơ lao ầm ập lên đầu cầu. Tới nơi chúng ngó nghiêng rồi kháo: “Nếu qua cầu rồi thì chịu”. Xe cộ hết chuyến sang rồi về mà không thấy ai, chúng lên xe rút. Lúc bấy giờ vừa thông cầu xuôi, 2 tôi lên xe qua cầu rồi chờ anh em ở đầu bên kia.

Cả đòan rút quân về tới trường an tòan. Rủ nhau ra giếng nước ở chân dốc lên K3-k4. Ai cũng lo cho vết thương của tôi thì Tạ Vinh (cậy có Châu là bác sĩ) động viên: Lành ngay ấy mà. Còn ông Tuệ thì cứ súyt soa vì “chuyến đi không thành”(!). Riêng hắn tỏ ra ân hận vì tính nóng như lửa của mình nhưng vẫn lẩm bẩm: “Hay ngay đêm nay xách “xéng” lên làm cỏ bọn chúng?”.

Sau ngày ấy có những chuyến đi qua Việt Trì để lên Lũng Mây, Tuyên Quang trồng sắn. Lần nào đi, hắn vẫn nung nấu: Hay khi xe chạy ngang chỗ chúng thì liệng mấy “hòn gạch” vào cảnh cáo?

... Cho đến nay miệng tôi vẫn còn vết sẹo giấu bên trong, mỗi khi lấy lưỡi đè lên là lại nhớ đến hắn. Kỷ niệm của 1 thời!

10 nhận xét:

Nặc danh nói...

Cũng từ ngày đó đồng chí thấy "nóng" quá nhiều khi hỏng việc. nên đồng chí bắt đầu kiên nhẫn. Đồng chí Quang: nghiêm! .... em mà không kìm được là em tát bỏ mẹ nó rồi. Thời trai trẻ chúng em cũng như bác "bốc lắm", giờ nghe lại những kỷ niệm cũ thấy vui và nhớ tuổi trẻ của mình.

Nặc danh nói...

Đã nhờ TQ post "Bài hát trong phim Ga Belorus", DĐảo và các bạn cùng thưởng thức nhé.
GM.

Nặc danh nói...

May mà "vết sẹo giấu bên trong" không thì bạn ân hận suốt đời!
GM.

Nặc danh nói...

Mà cũng chẳng có gì là lạ. Cuộc đời là phép tổng đại số có kết quả bằng không: trẻ ngoan thì già hư và ngược lại!!!
Xin lỗi, cũng có những trường hợp đặc biệt. Ai không như vậy đừng cho là "loạn ngôn".
GM.

Nặc danh nói...

Trước hết xin cảm ơn bác GM. Nhờ đó anh em có thể tìm được những ca khúc,những nhạc phẩm hay của Nga mà bấy lâu không biết đường. Bác ở k2 là giáo viên, em chưa một lần được nghe bác giảng bài, vừa khác khoa vừa là giáo viên cái khoảng cách ấy lại càng quá xa nên anh em it có điều kiện. Nhưng em nghĩ nếu được nghe bác giảng bài sẽ hấp dẫn lắm, ngày xưa vì thích thầy mà yêu luôn môn thầy dạy là chuyện bình thường của học sinh bọn em. Duy nhất một lần thầy cho sưng chân, mà thực ra là em đá vào gót chân thầy ( Thầy kê chân, lỗi này thẻ vàng là nhẹ ) Lần thứ hai là mùa đông năm 1976 ( noel )đội bóng trường về tập trung tranh giải toàn quân nằm tại nhà khách Phan Bội Châu. Đêm đêm nghe bác tiếu lâm hài đủ kiểu cười vỡ bụng thấy thích và nhớ, em nghĩ khó ai có thể cãi lại được bác. Bao nhiêu năm nhìn bác qua hình tự nhiên lòng chợt buồn, thế là một thời trai trẻ vèo trôi, sầm sập ngũ , lục tuổi cả rồi còn vài "hồi trống canh" nữa anh em ta cứ khuơ to, xáp lại gần nhau hơn cho đời vui bác nhỉ.

TranKienQuoc nói...

Bạn gì ơi, nên nhớ GM tòan quân chỉ có nhõn 1!!!

Nặc danh nói...

DĐảo đấy, không phải "Bạn gì ơi" đâu KQ ạ.
GM.

TranKienQuoc nói...

GM chả hiểu gì cả. Thế mới biết bạn mình thật thà, dễ bị lừa.

Nặc danh nói...

tại sao lại có chuyện với cháu ?
tôi cung là lính Trỗi.Trỗi không cu xử nhu thế.cất bài viêt này di.

Nặc danh nói...

Tuổi trẻ mà, nông nổi, nóng nảy. Thậm chí thấy phi đạo đức. Hắn rất ân hận nên về già mới thế!