Thứ Sáu, tháng 3 04, 2011

Suýt mất hơn nửa bàn tay phải (hay: Sự kỳ diệu của Đông y)

Để chuẩn bị cho kế hoạch phòng thủ biên giới phía bắc (cuộc chiến sẽ xảy ra vào năm 1984), chúng tôi tiến hành lắp đặt trạm Bắc sông Hồng. Một tối, do sơ suất, tôi bị kẹp tay, gần nát 3 đầu ngón tay giữa. Anh em chở tôi vô Viện 354. Hai ngón bên được cứu thoát, còn ngón giữa buộc phải hủy một đốt. Vết thương khô ráo và tôi sẽ ra Viện sau một tuần. Tới ngày chót, bác sỹ nói: “Thằng thực tập” khâu cho cậu không đẹp, sau này cậu khó xài, tui khâu lại nhé?”. Dĩ nhiên tôi đồng ý.

Vết khâu rất đẹp, nhưng, sau vài ngày, vết thương … bỗng sưng húp, máu mủ tràn trề. Ngón tay giữa hở toe toét, da-thịt-xương tách rời nhau. Hở tới mức có thể lùa phanh vào tới tận “cán” ngón tay giữa. Các biện pháp cứu chữa đều vô hiệu. Bác sỹ kết luận: Bị nhiễm “khuẩn bệnh viện”.

Té ra, trước lúc tôi được khâu, người ta vừa mới nặn máu mủ cho một bệnh binh bị nhiễm trùng đã nằm Viện 2 năm mà không khỏi, nên tới phiên tôi (cũng ở phòng thay băng này và dĩ nhiên bác sỹ có sơ suất trong công tác chuẩn bị), tôi đã “dính” khuẩn bệnh viện từ anh này.

Nằm viện cả tháng, vết thương ngày càng trầm trọng. Bác sỹ ngỏ lời xin lỗi. “Do sơ suất thôi, tai nạn nghề nghiệp mà” – tôi an ủi. Bác sỹ thở dài: “Bị hoại tử rồi, để tui tháo nửa bàn tay (ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa cùng hơn phân nửa bàn tay có liên quan), chứ để ít bữa sẽ phải tháo cả bàn tay, thậm chí … lên trên nữa”.
Tôi chán nản: “Sắp Tết rồi, cho tui xuất Viện”. “Dọa dẫm” mãi không được, họ đành cho tôi xuất Viện cùng cam kết: “Qua Tết tui vô, không trốn đâu”.

Đang chia tay với anh em thì một bác sỹ Đông y bước tới: “Để tui điều trị cho – nếu cậu tin tui”. Anh ấy vuốt-nặn vết thương cho tôi và rắc bột than, băng lại. Anh đưa tôi “lọ pê-nê-xi-lin” cùng lời căn dặn: “Đây là than hoạt tính, hầm từ vỏ cây Cóc. Mỗi ngày một lần vệ sinh vết thương, rắc bột – vừa đủ kín mặt thôi. Không làm gì khác. Chắc chỉ một lọ là khỏi”.

Tôi y lời thực hiện. Tôi (tự) miễn thuốc kháng sinh, tăng cường món rau muống. Sau 2 tháng hơn, vết thương nguội, da thịt tự bò ra, bọc kín – y như đã qua cuộc phẫu thuật.

Tôi quày vô Viện, biếu anh em bịch kháng sinh còn nguyên “niêm chì”. Họ đùa: “Anh tính vô Viện tháo … cùi chỏ hả!”. Bác sỹ kiểm tra bàn tay tôi, ngạc nhiên: “Viện nào xử lí hay vậy, tụi 108 hả?”.
Tôi móc túi lấy cái lọ vẫn còn chút bột than, đưa lên: “Thầy lang. Rắc bột than Cóc đấy”.
Bác sỹ tròn mắt: “Ừ, không phải vết khâu. Mẹ “thằng” lang băm”.

Nếu không có vị bác sỹ Đông y nọ (một bác sỹ “gửi” – không thuộc quân số Viện 354) thì bàn tay phải của tôi chắc chắn sẽ giống y nòng súng AK – dài, hẹp, kiên định – vào độ tuổi 31-32.

6 nhận xét:

Dung Sô nói...

Thằng cha Chí này kín thật,thấy bàn tay hắn thiếu một đốt mà chẳng bao giờ hé răng. Thằng này số đỏ.
DS

HữuThành.Nguyễn nói...

Có nhớ CQ kể câu chuyện mất đốt ngón tay, nhưng không nhớ được chi tiết. Hóa ra vậy.

Dung Sô nói...

TQ ơi tôi vừa cài lại win xp, có hai vấn đề: vô mạng của công ty không thể được, còn vô chỗ khác qua wifi thì vô tư?. việc nữa là gởi bài lên blogbantroimt không được nó bảo là thẻ Html gì đó .máy của bạn không được?

Nhat Trung nói...

CQ kể là chuyện thật à.Tưởng bốc phét.
Tuần này tiếp K8 nhòe luôn.Tối hôm qua nhậu xong phải đk xe để 22g Việt Sơn tách đoàn đi Hoàng Long gường nằm về HN mẹ ốm.Sáng tiễn đoàn SH,VT...đi HN.Tối nay Thạch K8 từ Dà Lạt xuống lại phải "hầu diệu".Trong đoàn có thiếu tướng hiền lành,dễ thương.Mai lại tiễn đi Đà Nẵng.
Mệt nhưng vui!Mấy khi Quy Nhơn có khách BT ghé thăm.
HT đi K chẳng thấy hình?Có hình cho ae xem với.

HữuThành.Nguyễn nói...

Hè hè, ông DS ơi, những cái này lắm vấn đề lắm. Không phải nói Windows, mà cái gì cũng thế thôi. Cứ phải cụ tỉ mới may ra được cái gì. Hôm nay TS1 còn mất hơn 3GB ảnh chụp trong đó có 2 ngày đi vùng chiến đầy những kỷ niệm, không biết có cứu được không.
Máy tính vẫn còn là một vật thể mong manh mà mỗi người phải cố gắng hiểu nó để có thể sử dụng hợp ý mình :-)

Nặc danh nói...

@HCQ: Hóa ra ông bị cụt một đốt,thảo nào khi uống cứ dấu tay vào túi quần,không biết có gì không mà ...giữ mãi?Té ra do vậy!/TBK4