Thứ Năm, tháng 5 24, 2007

LÍNH TRỖI CHÚNG TA


Ông bác sĩ ở phòng mạch tư và hình ảnh Việt Nam

PHẠM THỊ HỒNG LAN

Giám đốc Cty VietNam Food Promotion

Nhân sự kiện APEC, Cty chúng tôi có nhiều đoàn khách là nhà báo châu Âu ghé thăm để tìm hiểu về Việt Nam. Những vị khách quí này vừa bay một chặng đường dài nên ngỏ ý nhờ chúng tôi tìm giúp khách sạn. Có nữ phóng viên người Đức muốn tìm bác sĩ vì lưng bà "có vấn đề". Gần 5 giờ chiều ngày 13/11/2006, tôi và nữ phóng viên nói trên đi xe ôm đến khám tại nhà riêng của Bác sĩ Nguyễn Hữu Công (tại 78-C4 Phạm Ngũ Lão, phường 3, quận Gò Vấp, Tp.HCM). Được biết ông là bác sĩ chuyên khoa Nội thần kinh, đang công tác tại Bệnh viện Nhân dân Gia Định. Sau khi nghe bệnh nhân kê bệnh, Bác sĩ Công hỏi kỹ, kiểm tra bệnh và hướng dẫn bệnh nhân không cố sức mang máy ảnh, dụng cụ làm việc quá nặng, tránh căng thẳng và kèm theo một tờ hướng dẫn tập nhẹ nhàng cho bệnh nhân. Đơn mua thuốc là một vài thứ thuốc mà theo bệnh nhân cho biết “đúng như tên thuốc cô thường vẫn dùng tại nước ngoài khi có bệnh này”.

Sau khi được khám, cô phóng viên ngỏ ý được gửi tiền dịch vụ khám bệnh. Thật bất ngờ khi ông ôn tồn bảo: “Bạn là nhà báo, là khách của đất nước chúng tôi, vậy bạn cũng là khách của chúng tôi. Tôi không lấy tiền của khách!”. Cô nhà báo và cả tôi đã ngớ người trước cử chỉ này. Tôi không thể hình dung chỉ một cử chỉ đơn giản của một bác sĩ tại Tp.HCM đã làm cho một nữ phóng viên người Đức quyết định ở lại Việt Nam thêm bốn ngày nữa để tìm hiểu và phản ánh về đất nước nhỏ bé nhưng vô cùng thân thiện này.

Bác sĩ đó không phải ai xa lạ mà chính là một bạn học của chúng ta ở Trường Thiếu sinh quân Nguyễn Văn Trỗi. Nguyễn Hữu Công - lính Trỗi khóa 7!

5 nhận xét:

Nặc danh nói...

Cám ơn bạn Hồng Lan đã thông tin về một cử chỉ rất đời thường nhưng thật đẹp của "lính Trỗi" chúng ta.Lính Trỗi tuy nghịch ngợm (hồi nhỏ) nhưng luôn luôn tốt (bây giờ).Quang xèng.

Nặc danh nói...

Ông bạn chỉ khen người viết, mà bài viết trên báo từ cuối năm 2006; còn người lưu giữ bài đó suốt từ bấy đến nay và lăng-xê lên Blog lại không được "nhời khen lào"(!). Phọt phẹt quá!!! (Hoá ra "giừ" rồi (tránh chữ "già") cũng ham hố bệnh thành tích ra phết!!!).

Nặc danh nói...

Hoá ra lại là "ông thầy dạy tiếng Đức của tôi".hai từ "phọt phẹt" chỉ có Kiến Quốc hay dùng.Còn "tí vốn" nào ông mau cho ra đi để anh em đọc cho "sướng"(lại dùng từ SƯỚNG của KQ).Quang xèng.

Nặc danh nói...

Bài này tao đã xem từ rất lâu rồi,té ra lại là trường Trỗi.Khen người viết một,khen người lăng xê hai.Quý nhẽo

Nặc danh nói...

Nếu nói còn "vốn" nào không hãy cho ra đi thì... Kót Két này còn cả "biển"(!). Quá dễ! Hãy đợi đấy! Nu pagadzy!
Thằng "thầy tiếng Đức" của ông luôn cố tạo cho anh em từ bất ngờ này đến sững sờ khác! Hiiiiiii!