***
Anh chị Công Minh có nhã ý gửi tặng bạn Trỗi một bài viết của Tác giả Chu Dung Cơ, tôi không rõ lắm về ông này nhưng những lời tâm sự của ông có vẻ thật đáng suy ngẫm và nó đúng là của một người từng trải và cũng rất có tình người, tâm sự của Chu gia cũng là suy nghĩ chung của những người đã quá tuổi "tri thiên mệnh" và có lẽ là cả chúng ta nữa! (Những người chưa biết già là gì) Bài viết này theo tôi biết là đã xuất hiện khá lâu và ắt là đã có nhiều người đã đọc nó, nhưng những triết lý trong đó có lẽ là không bao giờ cũ, vậy chúng ta cùng đọc lại một lần nữa, biết đâu qua đó lại tìm ra những điều mới mẻ và có ích khác chăng!
Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh nhưng chi có hiểu đời mới sống thanh thản, sống thoải mái.
Qua một ngày, mất một ngày .Qua một ngày, vui một ngày. Vui một ngày lãi một ngày...
Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là gì. Đừng có coi trọng đồng tiền, càng không nên quá so đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó là thứ ngoại thân, khi ra đời chẳng ai mang nó đến, khi chết chẳng ai mang nó theo. Nếu có người cần bạn giúp, rộng lòng mở hầu bao, đó là một niềm vui lớn. Nếu dùng tiền mua được sức khoẻ và niềm vui thì tại sao không bỏ tiền ra mà mua? Nếu dùng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại thì đáng lắm chứ! Người khôn biết kiếm tiền, biết tiêu tiền. Làm chủ đồng tiền, đừng làm tôi tớ cho nó.
"Quãng đời còn lại càng ngắn ngủi thì càng phải làm cho nó phong phú". Người già phải thay đổi cũ kỹ đi, hãy chia tay với "ông sư khổ hạnh" hãy làm "con chim bay lượn". Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc, cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao phẩm chất cuộc sống, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao, đó mới là ý nghĩa sống của TUỔI GIÀ.
Cha mẹ yêu con là vô hạn; con yêu cha mẹ là có hạn. Con ốm cha mẹ buồn lo; cha mẹ ốm con nhòm một cái, hỏi vài câu là thấy đủ rồi. Con tiêu tiền của cha mẹ thoải mái; cha mẹ tiêu tiền của con chẳng dễ chút nào. Nhà cha mẹ là nhà của con; nhà của con không phải là nhà cha mẹ. Khác nhau là thế, người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, không mong báo đáp. Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.
Ốm đau trông cậy vào ai ? Trông cậy con ư ? Nếu ốm dai dẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu "cứu bệnh sàng tiền vô hiếu tử". Trông vào bạn đời ư ? Người ta cũng yếu, có khi lo cho bản thân còn chưa xong, có muốn đỡ đần cũng không làm nổi. Trông cậy vào đồng tiền ư ? chỉ còn cách đấy.
Cái được người ta chẳng hay để ý; cái không được thì nghĩ nó to lắm, nó đẹp lắm. Thực ra sự sung sướng và hạnh phúc trong đời tuỳ thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao. Người ta hiểu đời rất quý trọng và biết thưởng thức những gì cho mình đã có, và không ngừng phát hiện thêm ý nghĩa của nó, làm cho cuộc sống vui hơn, giàu ý nghĩa hơn. Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc sống, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình "Tỷ thượng bất túc, tỷ hạ hữu dư", biết đủ thì lúc nào cũng vui "tri túc thường lạc".
Tập cho mình nhiều đam mê, vui với chúng không biết mệt mỏi, tự tìm niềm vui. Tốt bụng với mọi người, vui vì làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui.
Con người ta vốn chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn, tận tâm vì công việc là coi như cống hiến, có thểyên lòng, không hổ thẹn với lương tâm là được. Huống hồ người ta cũng nghĩ cả rồi, ai cũng thế cả, cuối cùng là trở về với tự nhiên. Thực ra nghề cao chẳng bằng tuổi thọ cao, tuổi thọ cao chẳng bằng niềm vui thanh cao.
Quá nửa đời dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho mình, quan tâm bản thân, sống thế nào cho vui thì sống, việc gì muốn làm thì làm, ai nói sao mặc kệ vì mình đâu phải sống để người khác thích hay không thích, nên sống thật với mình.
Sống trên đời không thể vạn sự như ý, có khiếm khuyết là lẽ thường tình ở đời, nếu cứ chăm chăm cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn làm khổ sở. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với hiện thực, thế nào cũng xong.
Tuổi già tâm không già, thế là già mà không già; tuổi không già tâm già, thế là không già lại thành già. Nhưng giải quyết một vấn đề thì nên nghe già.
Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức, ăn uống quá thanh đạm thì không đủ chất bổ, quá nhiều thịt cá thì không hấp thụ được. Quá nhàn rỗi thì buồn tẻ, quá ồn ào thì khó chịu... mọi thứ đều nên "VỪA PHẢI".
Người ngu gây bệnh (hút thuốc, say rượu, tham ăn, tham uống...) Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám chữa bệnh...) . Người khôn phòng bệnh, chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống. Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới chữa bệnh....ĐỀU LÀ MUỘN.
Phẩm chất sống người già cao hay thấp chủ yếu tuỳ thuộc vào cách suy tưởng : Suy tưởng hướng lợi là bất cứ việc gì đều xét theo yếu tố có lợi, dùng suy tưởng hướng lợi để xây dựng cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già đầy sức sống và tự tin, cuộc sống có hương, có vị. Suy tưởng hướng hại là suy tưởng tiêu cực, sống qua ngày với tâm lý bi quan, sống như vậy sẽ chóng già chóng chết
"Chơi " là một trong những nhu cầu căn bản của tuổi già, hãy dùng trái tim con trẻ để tìm cho mình một trò chơi yêu thích nhất, trong khi chơi hãy thử nghiệm niềm vui chiến thắng, thua không cay, chơi là đùa. Về tâm lý và sinh lý, người già cũng cần kích thích và hưng phấn để tạo ra một tuần hoàn lành mạnh.
"Hoàn toàn khoẻ mạnh" đó là nói thân thể khoẻ mạnh, tâm lý khoẻ mạnh và đạo đức khoẻ mạnh.. Tâm lý khoẻ mạnh là biết chịu đựng, biết tự chủ, biết giao tiếp; Đạo đức khoẻ mạnh là có tình yêu thương, sẵn lòng giúp người, có lòng khoan dung, người chăm làm điều thiện sẽ sống lâu...
Con người là con người xã hội, không thể sống biệt lập, bưng tai bịt mắt, nên chủ động tham gia hoạt động công ích, hoàn thiện bản thân trong xã hội, thể hiện giá trị của mình đó là cách sống lành mạnh.
"Cuộc sống tuổi già nên có nhiều bạn gìà trong nhiều thành phần,nhiều mẫu người với nhiều màu sắc khác nhau trong xã hội. Có một hai bạn tốt thì chưa đủ, nên có cả một nhóm bạn già, tình đẹp làm thêm cuộc sống tuổi già, làm cho cuộc sống của bạn nhiều hương vị, nhiều màu sắc.
Con người ta chịu đựng, hoà giải và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa vào chính mình. Thời gian là vị thầy thuốc giỏi nhất, quan trọng là khi đau buồn bạn chọn cách sống như thế nào.
Tại sao khi về già người ta hay hoài cổ "hay nhớ lại chuyện xưa?" Đến những năm cuối đời, người ta đã đi đến cuối con đường sự nghiệp, vinh quang xưa kia đã trở thành mây khói xa vời, đã đứng ở sân ga cuối. Tâm linh cần trong phòng, tinh thần cần thăng hoa, người ta muốn tìm lại những tình cảm chân thành. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thủa nhỏ, cùng bạn sống. Quý trọng và được đắm mình trong những tình cảm chân thanh là một niềm vui lớn của tuổi già.
Nếu bạn đã cố hết sức, mà vẫn không thay đổi tình trạng không hài lòng thì mặc kệ nó. Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc gì cố mà được, quả ngắt vội không bao giờ ngọt.
"SINH - LÃO - BỆNH - TỬ" là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi. Cốt sao sống ngay thẳng không hổ thẹn với lương tâm và cuối cùng đặt cho mình dấu chấm hết thật TRÒN.
17 nhận xét:
Ông CM chuyển bài này cho Tt thế nào nhỉ? Khả nghi quá. Cũng là những điều biết rồi khổ lắm nói mãi. Vẫn thế, cuộc sống là vậy.
Lại ông Chu!
Đã có nhiều cải chính trên mạng rằng đây không phải là tác phẩm của ông Chu, mà là một quý vị nào đó... e hèm, tuổi già mới đọc đã quên rùi!!!
@3chai: những lời này các "hiền triết" nói mãi rồi. Chịu cóp nhặt thì cũng được một rổ. Vấn đề là mỗi "số" nó có một "phận" rồi. Lời thánh hiền đa số vào tai này ra tai kia. Không giống lời bạn xấu, nói gì làm nấy ngon ơ. Cái xấu dễ học mà :-)
Còn anh CM mình xưa nay không chịu ai, bây giờ đi phổ biến lời người khác? Cái lạ là ở chỗ ấy. Tôi nghi ông Tt lại "xuất bản tập 3" cho bạn rồi :-)
Tào Tháo đại bại trận Xích bích vì tật đa nghi, để lại cho đời một trận hỏa công nổi tiếng.
Người thật việc thật, thích gặp nhau thì thiếu gì cách, 15 phút xe máy là xong. Xin nhắc lại lời trong bài:
"...Tại sao khi về già người ta hay hoài cổ "hay nhớ lại chuyện xưa?" Đến những năm cuối đời, người ta đã đi đến cuối con đường sự nghiệp, vinh quang xưa kia đã trở thành mây khói xa vời, đã đứng ở sân ga cuối. Tâm linh cần trong phòng, tinh thần cần thăng hoa, người ta muốn tìm lại những tình cảm chân thành. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thủa nhỏ, cùng bạn sống. Quý trọng và được đắm mình trong những tình cảm chân thành là một niềm vui lớn của tuổi già...)
Còn nữa, như đã nói, tôi không rõ và không cần biết CDC là ai nhưng tôi hiểu vì sao vợ chồng bạn lại tâm đắc với triết lý đã đưa ra trong bài viết, thế là đủ.
Và biết đâu Tt đang chuẩn bị" cơ sở vật chất" để trở thành một cái tên nổi tiếng trong SRTKL tập 4,5,6,7...(8 nằm ngang). mà cái màn dạo đầu đang ỉ eo ở đâu đó. Tại sao Bachai không sáng tác thêm vài ca khúc góp vào đó cho nó rôm rả nhỉ HeHe!
Héhéhé! Tt cứ chuẩn bị đi, khi nào đồ nhậu gần xong thì kêu 3Chai tới liền.
Sáng nay 3Chai vừa lên một phố rùm hỏi ai là tác giả của "Tâm sự tuổi già". Có bạn tốt cho ngay bản gốc ở đây này:
http://yng1937.blog.sohu.com/
Một cụ Dương Trạch Tế, blogger sinh 1937, chưa bao giờ làm thủ tướng. Không hiểu sao người dịch lại khoái gán bài của cụ Dương cho ông Chu nguyên TT QVV CNND... Chắc lại ưa bài thuốc tăng trọng của Tàu đây mà.
Bản dịch đăng ở link sau đây có lẽ đáng tin hơn:
http://trangha.wordpress.com/2010/06/18/tamsutuoigia/
Cám ơn 3Chai :-)
Kiểu này nay mai Tầu khựa đánh sang chắc là Tt kiếm được chức Phó TT hoặc tự mình photoshops cái mặt kiếm chút vinh quang từ ông ta hải dang đây!
Uổng công cho đôi bạn già CM lại quá tin vào bản dịch nào đó lấy tên ông Chu cho có trọng lượng. hóa ra lời cảnh báo trước của tớ không sai chút nào hé hé!!!
Đa nghi Tào tháo ở đây không phải là về tên tác giả mà là:"Ông CM chuyển bài này cho Tt thế nào nhỉ? Khả nghi quá."
Tt thì quá rành ba câu vọng cổ:
"Dân ta phải biết sử ta.
Cái gì không biết thì tra Gúc gồ..."
8-)
Hôm nay anh Tt cải chính là chỉ có cô Hạnh đưa bài "chu dung cơ" thôi. A.CM sẽ phát biểu vào thời gian thích hợp.
Thật ra không nên phân biệt rạch ròi anh tôi. Nếu không đồng tình chắc CM Đã phản đối ngay tại chỗ, ta cứ thống nhất rằng coi như tác giả không phải là ông CDC nào đó mà nó là các triết lý khá thâm thúy,đáng để đọc, hơn nữa nó lại không chèn ép các cụ và không tấn công vào biên giới VN năm 1979 và H.sa, T.sa năm 1974. 1988
Nói thêm là ta nên tạm dừng tại đây, nếu có ai phản đối đề nghị đưa ý kiến để tôi xóa bài là xong, khỏi bắt thằng bạn vốn ít nói phải lên tiếng làm gì, khổ thân nó.
Nói qua nói lại, thực ra có ai muốn nói gì CM đâu.
Chẳng qua là ô. Tt phát biểu thì cứ phát biểu lại mượn danh bạn, thấy ghét! Phải tẩn thôi he he,...
Làm gì có chuyện ông Tt muốn phát cái bài này. Bọ vẫn có vật chứng đàng hoàng nha! Chẳng qua kỉ niệm "cái khăn rằn" che mắt không ngó thấy thôi. Còn muốn tẩn Tt phải mời thêm vài ông "Ngoại giao nhân dân " nữa mới đủ đô nhé! :-)
Mù mịt hết cả, chả biết tin thằng nào :-)
Cứ mặc kệ là hơn!
Mù mịt thì trước sau 3Chai chỉ thấy có 2 nhà anh này múa gậy thôi.
He he, đúng như 3Chai nói. Đáng lý phải nói "tội nghiệp, tao với mày (Tt) múa gậy vườn hoang mù mịt hết cả. Anh em đừng tin thằng nào nhé. Tin... chết liền". Kính cáo!
Bài của CDC là của NT viết đấy,ai ko tin chết liền.Quá đơn giản.
Đăng nhận xét