Quá khứ không phải là thứ để gặp nhấm. Nhưng nó là cái mà chúng ta dùng soi sáng tương lai. Thanh rắn nói như thế.
Tự để lộ là một tay đọc chùa chuyên nghiệp, Thanh rắn nói không thể viết, bởi với cậu nhiều khi hình ảnh hiện lên mồn một. Đắm chìm vào đó liệu có đường ra? Vì vậy hôm nay, đối mặt, Thanh rắn mới nói chính cậu là người lấy súng của thầy Khuyến, bị lộ khi "nằm trong đống rơm", nhận hạnh kiểm 3 và bị "xử lí thích đáng".
Nói về trang tin như tiếng vọng từ quá khứ, Thanh rắn đọc khổ đầu của bài thơ Chí Thọ làm gửi cậu từ năm 1968:
"Có những lúc đang đi cuộc đời bỗng lùi lại
Mắt con người không nhìn ra phải trái
Trước tang thương họ chỉ cười thôi
Mọi sự trên đời chỉ một chữ Tôi
..."
kèm theo lời nhắn nhủ: mời Chí Thọ chép tiếp phần còn lại. Nếu không còn nhớ bài thơ của mình thì Chí Thọ có thể "mua" lại bản quyền từ Thanh rắn. Còn bút tích, lại là một "thương vụ" khác!
Thứ Ba, tháng 12 25, 2007
Bùi Hồng Thanh "rắn" gửi Trần Chí Thọ
Gửi bởi HữuThành.Nguyễn lúc Thứ Ba, tháng 12 25, 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
1 nhận xét:
Trần Chí Thọ lặn đâu mất tiêu nhỉ? AE đang chờ để thưởng thức bài thơ của ông.Mới đọc được một đoạn mà thấy hơi bị ghê. Hồi đó mà ông đã làm được bài thơ "tầm cỡ" thì cũng đáng bái phục đấy.
DS
Đăng nhận xét