Bắt đầu vào kì "mặc niệm" mà viết về "thú đi chơi", có khi không hạp lắm, khéo lại bị phê bình. Nhưng trộm nghĩ "sinh, lão, bệnh, tử" cũng là lẽ thường trong một kiếp luân hồi. Tử là sinh, rồi sinh lại tử. Sinh sống, bao gồm cả đi chơi, sao cho đẹp để tử cho ngon cũng là một điều nên làm. Vậy ta cứ mạnh dạn viết dăm điều về cái thú đi, chơi.
Chả là thỉnh thoảng, như đến hẹn lại lên, anh Chí thả ra một chuyến đi chơi. Cứ xem đấy thì biết anh thích các trò đòi hỏi những kĩ năng không bình thường, nay lặn biển, mai nhẩy dù. Mà anh em, nói chung là bình thường, thì ít người có thể thông cảm được. Hoan hô xong, chả biết chia sẻ cái gì, ngoài nỗi ... sợ hãi. Không nói về cái thú "không trọng lượng" khi ở trong nước hay trong không khí, vì thực ra các cảm giác lạ về vật lí cũng chỉ hấp dẫn cơ thể được một vài lần. Có lẽ cái thú sống một mình vào lúc đó mới là cái dài lâu của anh Chí. Mà điều này, những cái thú của sựđi, chơi, thì nên bàn.
Bởi vì anh em ta đều đã vào lúc xế chiều. Như người ta thường nói nếu có giàu thì đã giàu rồi, nếu có sang thì đã sang rồi, giờ có "cố" cũng không "thêm" được. Thêm nữa, gia đình có ổn thì ổn rồi, nếu anh nào có phải làm lại thì cũng đã vài ba lượt. Nói chung bây giờ là lúc có thể nghĩ cho mình.
Thế cho nên anh em ta dạo này sinh chứng "khà khà". Không chỉ trong Nam, ngoài Bắc này cũng rất mang tiếng ... đúng. Cái cụm từ "ăn nhậu quần quật" ban đầu nghe có vẻ ... tự hào. Bạn bè đông lắm, vui lắm, bữa nào cũng có cuộc nhậu. Đến hồi bị phê phán "70% nội dung blog là ăn nhậu" có chết không cơ chứ! Cũng phải thông cảm, gặp nhau mà chỉ cà phê kiểu "đôi khi" thì làm sao mà lâu được. Uống vài lít cà phê thì vừa chán, vừa coi chừng ngộ độc bắp rang.
Ấy là cái thú chơi mà không đi. Cái này thường nhất, ai cũng làm được, mấy lần một tuần. Nhưng khó cải tiến chuyện không uống rượu bia mà lại vui được lâu lâu. Mà lâu quá, như giao ban hưởng lạc từ 17h tới 22h thì cũng lại quá tệ. Không ngắn không dài, vừa phải quãng đến 19h có lẽ là thích hợp cho các cuộc gặp thường kì?
Chơi mà phải đi có cái hay của nó. Vừa ngồi tán chuyện lâu lâu trên ô tô mà anh em lại không phải uống gì cả, chỉ có xe uống ... xăng. Lâu rồi nhóm bạn xấu ít đi những chuyến như thế này. Vừa thăm danh lam thắng cảnh, vừa xem cảnh vật bên đường.
Những chuyến đi chơi càng xa thì càng cần thời gian và càng khó tổ chức. Nếu chuyến đi không lấy khám phá điểm đến làm trọng mà chỉ đi cùng nhau nói chuyện cho vui kết hợp thăm thú, thì đương nhiên là phải phối hợp được thời gian để mà cùng nhau đi. Chắc có lẽ là kiểu các anh Nhân ve, DS, HCQ, Vĩnh Định, X.Minh, ... đi về Bình Định; hoặc như tôi thỉnh thoảng đưa bạn đi Yên Tử. Ấy là đi mà mục tiêu bầy đàn đặt lên hàng đầu, chí ít thì cũng là quan trọng.
Nhưng còn một kiểu đi khác, ấy là khám phá. Nơi nghe danh đã lâu mà chưa từng đến, hoặc nơi từng sống nhưng nhiều năm không trở lại, đã thành chốn xưa, không dễ mà đi được. Kinh nghiệm cho thấy có vẻ như anh em ta ít tổ chức những chuyến như thế. Hoặc có tham gia đi thì ở thế thụ động.
Những chuyến đi thế này không nên đặt bầy đàn lên hàng đầu. Quan trọng nhất là cảm nhận của bản thân mình. Vậy thì hãy tìm những cơ hội mà mình có thể đi rồi hãy tính tới bạn đồng hành. Tôi vẫn nghĩ "đùa nhưng mà thật" rằng anh Chí cuối cùng cũng chỉ hưởng thụ cái "một mình" khi lặn trong nước, hay rơi trên trời trong một chốc lát. Cái đó chưa giỏi bằng tôi hưởng thụ cái một mình giữa chốn đông người trong suốt cả ngày. Bởi vì mục tiêu của mình là đi và cảm nhận.
Có anh khi được rủ đi luôn hỏi "với ai, đi đâu, làm gì, có gì ở đó". Nhiều khi mình không biết trả lời thế nào. Bởi để biết các thứ đó mới là mục đích chuyến đi.
Rồi đến một lúc mới chợt nhận ra đi một mình thật ... sướng. Không phải nhân nhượng và thoả hiệp đi đâu, làm gì trong một chuyến đi với bạn đồng hành. Lại có thêm cảm giác mình có thể tự do làm một con người khác; có ai biết mình là ai.
Không có ý thức "thượng tôn khám phá" thì làm sao tôi có chuyến một mình leo chân lên nghìn mét chùa Đồng Yên Tử rồi lại leo xuống trong hơn 5 giờ đồng hồ; làm gì có chuyến thả hụt mình vào lễ hội người Mông ở Mộc Châu, đến nỗi chuyến đi 12 giờ thì mất 10 giờ lái xe 400km 1/2 là đường núi lên cao nguyên 800m trên mặt biển phát hiện ra một nơi đáng đi lại chỉ để thưởng thức và chia sẻ. Rồi chuyến Côn Đảo 3 ngày một mình lang thang khi xe máy thuê, khi lội bộ, ăn 7 bữa cơm bình dân 10 nghìn/bữa vì không phải mùa du lịch chả có hàng quán gì.
Những chuyến đi như thế cần sự khám phá từ trước khi lên đường, để dự cảm về nó. Và cảm nhận khi đi sẽ thú vị hơn. Như chuyến đi Quế Lâm năm ngoái. Các tài liệu có thể tham khảo là chuyến đi năm 2003, bản đồ Quế Lâm còn lưu giữ được, và thậm chí hình thực địa lấy qua GoogleEarth. Và khi được tin Nam Ninh không có chỗ nghỉ đêm thì phương án Liễu Châu được đề xuất vì trên GoogleEarth nó vừa phải về đường đi cũng như ít thông du lịch xem được trên mạng.
Nói chuyện với Hồng Hải, cậu hoàn toàn thông cảm. Chuyến vào Nam vừa rồi, muốn đi khám phá miệt vườn, cậu lẳng lặng ra trạm du lịch lấy một tour, đi một ngày, thoả mãn. Cái đó có thể chưa là gì với các anh có quê. Nhưng như thế cũng là được với người chưa biết gì, mà lại chủ động.
Hơn thế nữa thì mình chưa đạt được. Tôi có một người bạn dòng giống con nhà đồ nho (giống hai anh Chí). Thấy tôi hay đi, tới chùa chiền cũng nhiều, lâu lâu lại hỏi có biêt chùa này đền kia tích là gì? Bao giờ tôi cũng lắc, vì mình đâu có sâu sắc tới độ bỏ cả giờ đồng hồ hỏi chuyện ông sư, bà từ về sự tích ở đó. Động tác thường làm nhất là máy ảnh số chụp bảng giới thiệu để về "nghiên cứu". Xem ra sắc độ của khám phá lại là một câu chuyện khác, có vẻ còn khó tiếp cận hơn nữa mà nếu bầy đàn thì chắc chắn không thể đạt được.
Viết một hồi đọc lại không chắc có được cái ý nào không. Tóm lại vẫn là chuyện xúi nhau đi vào lối nhỏ, không những thế lại còn đi một mình. Cứ thử đi, ít ra cũng tự thấy mình khác.
Thứ Năm, tháng 6 12, 2008
Luận về cái thú đi, chơi
Gửi bởi HữuThành.Nguyễn lúc Thứ Năm, tháng 6 12, 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
12 nhận xét:
Tụi ngoại bang rất nhiều thằng có thú vui như HThành:
-chạy xe hơi đường trường,
-đi môtô xuống ruộng lên đồi,
-cõng balô đi du lịch, cứ lang thang không có kế hoạch xây dựng từ đầu.
Tôi được biết ở SGN có quý vị (già có, trẻ có, giai có, gái có) phóng mô tô từ SGN ra Phan thiết ăn trưa, uống cafe rồi quay về SGN trong ngày, chẳng tắm biển, mò ngọc trai chi cả.
HCQuang
Hồi 1.000 năm bắc thuộc, dân ta vẫn "lên núi tìm ngà voi, xuống biển mò ngọc trai" đấy thôi.
Đi đâu và khám phá j cũng không quan trọng bằng mình chia sẻ cảm xúc với ai? kiểu như " rượu ngon fải có bạn hiền"
Rượu ngon phải có bạn hiền, nhưng rượu uống một mình cũng có cái thú của nó. Lại có ông nhậu xỉn để quên đi sự đời, có người lặn tuốt xuống đáy biển để tránh mẹ đốp trong vài chục phút, có kẻ lái xe như điên lên Mèo vạc để lãng quên sự xô bồ đô thị Hay ở chỗ họ tìm được niềm vui. Vả lại nhân vô thập toàn.
Đã được đi, chơi thì đi kiểu gì chả thích, chơi kiểu gì chẳng hay?
Thấy thỉnh thoảng anh Chí "trốn" đi chơi một mình trong nước hoặc trên không mà tôi luận cái sự hay của nó. Cũng là một cách tỏ lòng ngưỡng mộ, trong đó có ý ngưỡng mộ cả ... bản thân.
Cũng đáng ngưỡng mộ nếu ngay cả trong chuyện đi chơi, mình vượt qua được tập tính bầy đàn để tự do khám phá, cảm nhận và chiêm nghiệm theo ý mình.
Bây giờ là thời đại đề cao chủ nghĩa cá nhân mà!
Anh HThành nói y như mấy anh công dân Hoa kỳ vậy đó.
HCQuang
Nghề chơi cũng lắm công phu.
Ở tuổi anh em mình thì đi chơi được là điều tốt. Sau này, khi xương cốt lỏng lẻo thì chỉ còn có khả năng " đi chơi" trên màn hình ti vi thôi. Lúc đó mà nuống tiếc thì muộn mất rồi.
Lâu qua rồi ko thấy "tiếng" bác Quang Xèng nhỉ?.
Vnq
Bác Quang Xèng bận đánh tây, trả thù dân tộc.
Hồi chín năm anh hùng Lâm Úy hạ 5 thằng tây lê dương ở Xuân bồ, ngày nay bác QX gấp mấy trăm lần.
Đăng nhận xét