Thứ Bảy, tháng 6 21, 2008

Kỷ niệm về những bức tranh

Đầu năm 2007, sau một chuyến công tác dài ngày, vừa chân ướt chân ráo về đến Hà nội thì cô bạn gọi điện :
- Tao vừa chuyển nhà.
- Sao lại chuyển ? Chuyển đi đâu ?
- Nhà cũ bán rồi. Bây giờ về ở căn hộ chung cư, gần dưới phố nhà mày ấy. Đến nhé.
Dù mọi sự còn ngổn ngang, tôi cũng lập tức phóng xuống nhà mới của bạn để xem nó xoay xở ra sao trong căn hộ chung cư với cái đống chậu hoa cây cảnh chó mèo của nó. Chả là nhà cũ vốn rộng nên nó có cả một vườn treo « babylon », lại cả một đàn chó mèo đủ lập trang trại. Sau khi vượt qua cái ngõ vào chật nêm xe máy, tôi « rơi » ngay vào khoảng sân trời nhỏ xíu ngổn ngang chậu cây cảnh, khắp các bờ tường là những giò phong lan không hoa (hay là tối quá tôi không thấy hoa ?). Đúng như tôi dự đoán, ngay lập tức nó buồn rầu thông báo :
- Chỉ còn mấy con mèo thôi, chó phải cho đi « sơ tán » rồi. Nhà cửa bừa bãi lắm. Đặt thợ đóng cho cái tủ thờ mãi hôm nay họ mới mang đến, chưa lắp xong, còn để bừa ra kia kìa. Chịu khó dẹp cái đống túi kia đi mà ngồi tạm vậy nhé.
Sau khi yên vị tôi lập tức lia mắt lên giá sách của nó. Đây là thói xấu không sửa nổi của con « mọt sách » là tôi khi đến nhà lũ bạn thân. Sau dăm câu chào hỏi là vừa « mài lưỡi » vừa ngó xem có quyển truyện nào mới hay có cái gì « đọc được » không. Nhưng lần này chưa kịp nhìn thấy quyển sách nào thì mắt tôi đập ngay vào hai cái gói còn « nguyên đai, nguyên kiện » gói bằng giấy xi măng đặt ngay trên sàn dựa vào giá sách. Nom kích cỡ biết là tranh ảnh chi đó, tôi hỏi ngay :
- Mày mới mua tranh để treo đấy à ? Tranh gì thế, xem được không ?
- Không phải tranh mua đâu. Tranh của tao vẽ , đem đi thuê đóng khung , vừa mới lấy về đấy.
Nó vẽ ? Tôi thật sự ngạc nhiên vì chơi với nó hơn 30 chục năm có lẻ đã bao giờ thấy nó bảo là vẽ vời gì đâu. Đoán được là tôi bị « sốc » vì tin « giật gân » này nó giải thích :
- Tao mới học thôi. Có mấy bà chị tổ chức lớp, thuê thầy dạy rồi rủ tao đi học cho vui ấy mà. Lúc đầu học xé giấy, xé vải, nhưng sau cô giáo chuyển vào Sài gòn nên quay qua học vẽ sơn dầu. Lúc đầu tao cũng ngại vì đã bao giờ vẽ vời gì đâu, nhưng càng học càng thích mày ạ.
Thêm một cú « sốc « nữa. Nó học làm tranh xé giấy, xé vải !. Tôi thuộc loại không thể « đào tạo » về mặt hội họa nhưng cũng có cơ hội ngắm nghía tranh ở vài ba cái bảo tàng. Lắm lúc cũng mơ ước giá có thầy dạy thì có khi mình cũng thử quyệt màu lên giấy xem sao, nhưng tuyệt nhiên ngay cả trong mơ cũng chẳng dám thử làm tranh xé giấy, xé vải. Với tôi, loại hình nghệ thuật xé giấy, ghép gốm (như ở trong lăng Khải Định) không những đòi hỏi tài năng nghệ thuật mà còn cả sự khéo léo và đặt biệt là sự kiên nhẫn mà tinh tế. Người ta phải khéo léo tìm và « xé » trong cả « núi » giấy báo tạp chí bỏ đi hay đập cả hàng thuyền đồ gốm cao cấp chỉ để lấy ra được một mẩu nguyên liệu tí xíu phù hợp cả kích thước lẫn màu sắc cho bức tranh của mình. Chưa cần biết là trình độ của bạn tinh tiến đến đâu, nhưng biết bạn đã làm được tranh xé giấy là tôi nể lắm rồi.
Nó ngồi bệt xuống sàn nhà, đẩy đám túi to túi nhỏ ngổn ngang sang một góc để lấy chỗ và vừa « mắng mỏ » mấy con mèo vừa mở hai gói tranh ra cho tôi xem. Biết nói thế nào về cảm xúc của tôi lúc đó. Nếu dùng những từ ngữ « có cánh » để khen chắc nó sẽ giận tôi mất vì nghĩ là tôi chỉ khen nịnh nó thôi. Nhưng quả thật là cho đến bây giờ tôi vẫn không quên cảm xúc của mình khi thấy căn phòng ngổn ngang của nó sáng hẳn lên, ấm áp hẳn lên khi màu vàng rực rỡ của những bông cúc đại đóa trong tranh từ từ hiện ra. Có thể vì tôi vốn yêu hoa cúc chăng, hay vì những màu sắc nó dùng trong tranh là những màu yêu thích của tôi. Cũng chẳng biết nữa. Với lại vốn là dân « ngoại đạo » nên xem tranh tôi chỉ biết phát biểu mỗi câu là tôi thích vì thấy đẹp chứ còn hỏi tiếp vì sao hoặc luận về trường phái này nọ thì tôi chịu. Cũng vì thế mà tôi chỉ lặng im ngồi nghe nó kể về lớp vẽ, về vì sao nó vẽ bức tranh hay bức tranh kia, tại sao bức xé giấy của nó lại thành như thế. Rồi nó cho tôi xem bức xé giấy xinh xắn treo trên từơng. Một khung cửa nhỏ, một khoảng trời trong xanh , một bình hoa loa kèn rất chi là Hà nội.
Vài hôm sau, trước khi đi xa, tôi lại đến chơi với nó. Hai bức tranh sơn dầu đã được treo lên tường. Ánh sáng không được tốt lắm làm tranh hơi tối nhưng tôi vẫn dùng cái máy ảnh « dở hơi » của mình chụp lại tranh của nó (và cả nó nữa) để ghi nhớ một cái gì đó.. Nó đưa cho tôi một cái gói được bọc cẩn thận và nói : « Tặng mày. Cái này nhỏ chắc mày cầm theo được ». Không cần mở ra tôi cũng biết đó là bức tranh hoa loa kèn xé giấy mà nó yêu quí. Khi nó cho tôi xem bức tranh này tôi đã không nói gì cả nhưng nó biết là tôi rất thích.
Thế là hơn một năm nay, những bông loa kèn rất Hà nội của nó « ở » với tôi. Những lúc buồn, bị stres, nhớ Hà nội, nhớ bạn tôi lại nhìn vào khoảng trời trong, nhìn màu xanh dịu nhẹ của bức tranh để nhớ là bạn mình đã bỏ bao công sức, bao tình cảm, đã kiên nhẫn biết bao để tạo nên một khung cảnh thanh bình như thế. Và tôi nhớ một buổi tối Hà nội, những bông cúc đại đóa làm ấm áp một căn phòng cho dù mùa Thu qua đã lâu rồi...

Gửi các bác xem mấy cái tranh của bạn tôi (một blogger UTTROI chính hiệu) mà tôi đã chụp được vì biết là nó sẽ rất ngại « khoe » tác phẩm của nó. Còn bạn tôi là ai thì chắc các bác đoán được rồi chứ?
Em gái K9

11 nhận xét:

Nặc danh nói...

Cám ơn em gái K9!!!
Bạn viết rất hay về blogger C11. Thật thú vị khi bạn chưa thốt những "lời có cánh" như Homer miêu tả cái khiên của Acchilles, thỉ kẻ ngoại đạo như Tư tui cũng thấy bức tranh chụp bằng máy ảnh "dở hơi" cũng chuyển tãi phần nào cái rực rở của sắc cúc mùa thu.

Chúc bạn có nhiểu tấm hình đẹp khác, cho blog cùng thưởng thức.

Tư SG

Hòa Bình nói...

@EGK9: Cảm ơn nhé, cả về bài viết lẫn posting tranh của HB (ở đây không dám xưng mày tao!!!). Nhưng chắc là khen hơi quá nhỉ? Dù sao cũng rất vui là tranh hoa loa kèn ấy làm Bạn đỡ nhớ Hà Nội.

Nặc danh nói...

EGK9 có giọng văn đúng kiểu Trỗi nhỉ. Lâu nay trên bờ lốc ít thông tin về C11 quá, làm AE mù tịt chẳng biết "mỳ chính cánh" bây giờ ra sao rồi, nhất là ở m.Nam toàn ăn đường ko à, mỳ chính bột cũng là khan hiếm.
Cám ơn EGK9.

HMK6

Nặc danh nói...

@HAMEOK6:Ý kiến A. Hà Chí rất đúng!
Trừ một số ACE trong Nam có quan hệ công việc với HN, thường xuyên ra vào, mới biết được cuộc sống các "mì chính cánh". Còn lại, AE trong SG cũng muốn hỏi thăm sức khoẻ của các CE C11.

Nhờ HB hoặc ai đó viết bài về CE "mì chính cánh" HN.

Tư SG.

Nặc danh nói...

@anh KQ: Anh Quốc ơi, còn hai cái tranh của HB nữa cơ mà. Anh không tải dược về à? Có cần em gửi lại không?

@Tư SG: cám ơn lời động viên của anh. Còn về các "mì chính cánh" của Trỗi thì EGK9 biết ít nhất là 4 người (biết rất rõ vì chơi với nhau hơn 30 chục năm rồi). Nếu các bạn ấy cho phép thì EGK9 có thể làm một "phóng sự" nho nhỏ. Nhưng mà cũng sợ "xuất bản" xong cái phóng sự ấy thì thành ra EGK9 tự khai ra "cô du kích" mất.
EGK9

Hòa Bình nói...

@Tư SG: Tớ có bài về các chị tham gia lớp vẽ rồi đấy. Đồng ý là HB sẽ viết về chị em nhiều hơn. Cách đây mấy tháng có bài HB gửi ảnh hầu hết chị em ngoài Hà Nội đấy, bên Uttrỗi.

Nặc danh nói...

@EGk9: Hóa ra là BBT phải làm theo ý tưởng của tác giả à? Phải có chọn lọc để nói lên tài năng và tính cách 1 bạn Trỗi. Right?
KQ

Nặc danh nói...

Giờ mới đọc bài này. Tôi thì không biết gì về hội họa nhưng lại cảm nhận rất rõ tình bạn ấm áp trong bài viết này. Thật hạnh phúc khi người ta có những người bạn hiểu mình đến như thế. Mỹ cảm thật là tinh tế, viết tiếp đi nhé EG K9!
TM

TranKienQuoc nói...

@EGk9: Đã sửa sai!
@Anh em: Thấy chị em vẽ mới hiểu thế nào là chiến thắng chính bản thân mình. Làm cái gì đừng bao giờ sợ mình dốt. Vậy là cánh liền ông chúng ta vẫn hèn hơn chị em Trỗi.

Phú Hòa nói...

Bài viết của em gái K9 rất hay và rất tình cảm.Bravo
Không hiểu TQ có được bức tranh " xé giấy " nào của em gái không? Nhanh chân lên không kẻo hết đấy vì tranh rất đẹp. Lúc đó có tiếc thì cũng muộn rồi.

Nặc danh nói...

Tôi phải xin phép mọi người giải thích một chút.Như mọi người đã đọc trong bài viết bức tranh hoa loa kèn của HB là bức xé giấy nhưng cái máy ảnh của tôi tồi quá nên không chụp được các đường nét của tranh. Thêm một "tội" nữa là chỗ HB ký tên khi chụp vào ảnh trở thành một đốm sáng trắng hơi "bất hợp lý". Vì tranh đang "ở" với tôi nên có lẽ khi nào mượn được cái máy ảnh tốt hơn tôi sẽ chụp "đền" vậy. Tôi giới thiệu hơi kỹ bức này của HB vì HB có chuyện khá hay khi làm bức tranh này. Các bác chịu khó "kích" đi, có khi lại được một bài nữa của HB đấy. EGK9