Năm thứ nhất ở Dục tú, lớp tôi có bếp nấu ăn tập thể - gọi thế vì đó chỉ là nơi ở của cấp dưỡng và thủ kho, công với cái lán bếp bên dưới có cái bệ xây, khoét hai cái lò than đặt hai cái chảo gang to.
Một chảo là để nấu cơm, còn chảo kia, dùng để nấu canh là chủ yếu. Rau lấy trên khoa, ở Đình tràng - chổ ông Thuộc
Rau muống, rau cải, bó to tướng , cột bằng rơm, khi về đến bếp sinh viên thường đã bị dập và úa vàng. Mùa đông có su hào – hết su hào tươi, đến su hào muối. Mà su hào tươi cũng chẳng mấy khi thấy cái lá xanh nữa.
Bữa ăn thường có hai món ăn, canh và một món ăn mặn - đôi khi là đậu phụ kho với vài miếng thịt mỏng tang, gió thổi bay, trắng nhợt thêm chút lá hành .
Tôi nhớ ngày đó, canh rau nấu với ít bột nấu ( nghe đồn là của Balan( ?) viện trợ ), thêm một chút thức ăn mặn, với cơm độn mì nâu nâu – ăn ngon ra phết..
Trong tuần thì bác Tủ, bác cấp dưỡng nấu ăn, còn chủ nhật thì các tổ sinh viên thay nhau xuống nắm than và tự nấu ăn lấy.
Xuống bếp,
Cái khoản nắm than , bẩn chút nhưng dễ.
Sợ nhất là hôm nào lò tắt, phải nhóm cho cái lò cháy đượm lại, Đầu tiên là chẻ củi, gầy các thanh củi xuống đáy lò. Đông tác này cần sự khéo léo vô cùng, vì nếu sơ ý, các thanh củi sụp thì lại lọ mọ xếp lại .. , đặt các viên than quả cam quả hồng lên ( lẽ ra là than quả bàng, nhưng do tay người nắm to nhỏ khác nhau), rồi nổi lửa . Khói um , khói mù mịt, mắt cay xè – may là có cái quạt của Bờm - nên ra sức mà quạt, cho đến khi than đỏ .. Ui Zời ơi, giờ nhớ lại vẫn còn thấy toát mồ hôi, tóc thì bết xuống trán, tay áo vặn soắn , quần vo ống thấp ống cao ...những hôm nắng ráo còn đỡ, chứ mưa thì đúng là nhớp nháp đến khổ.
Trong lúc đó thì một nhóm nhặt rau. A không phải nhặt mà là chuẩn bị rau và gạo.
Rau - (trừ su hào) dùng dao cắt chỗ cuống gần dây rơm buộc rồi xổ cả mớ ra, giũ một phát cho lá vàng rơi xuống, sau đó tung vào rổ, nhặt lại coi có cỏ hay lá lẫn vào ...Su hào thì đơn giản hơn, gọt vỏ, sau đó cắt vát, dầy mỏng tuỳ tay, tuỳ hứng, đừng có cắt đôi , ba là được
Còn vo gạo thế nào nhỉ ? Quên mất rồi ( Ai nhớ không ?)
Hai cái chảo to đùng, lúc khuấy rau, đảo cơm phải dùng cái xẻng cán dài gần mét, và đứng lên cái bậc...
Cả bọn túm tụm, lau nhau ...
Thế mà sau vài tiếng, cũng có được cái chảo cơm chín nồng nồng mùi mì với chảo canh rau đỏ quạch sôi lăn tăn .
Hehe, giờ nghĩ lại, tự khen « giỏi », đúng là « không có việc gì khó » thật !
Thứ Hai, tháng 4 12, 2010
Tự nấu ăn
Gửi bởi HữuThành.Nguyễn lúc Thứ Hai, tháng 4 12, 2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
1 nhận xét:
Có lần tôi với Mạnh Dũng cũng nấu cơm cho lớp ở bếp gần sân đình (kho) Dục Tú.
Đăng nhận xét