Thứ Bảy, tháng 4 17, 2010

Năm thứ 2 -1970-1971: Phòng nữ ở ký túc xá Thượng đình

Hết năm thứ nhất, cả k14 chuyển về Hà nội, ở Thượng đình
Nhà ở trong khu ký túc, các phòng khá giống nhau cửa sổ nhìn xuống khoảng đất trống giữa hai nhà ở của sinh viên, giường sắt hai tầng, và chỉ có thế.


Bọn nữ K14 được bốn phòng ở tầng hai - lớp B có hai phòng - một ở đầu nhà và một ở phía rẽ bên kia cầu thang gần cái nhà tắm bỏ trống (vì nước không lên nổi ).
Phòng đầu nhà, (tớ kể về phòng này - vì thời gian đó tớ sống ở đấy) có bốn cái giường tầng, kê sát hai bên tường - cửa sổ nhìn sang bên hành lang khoa Địa (hình như cũng có nhiều chuyện hay hay giữa những cái hành lang thì phải, nhưng để dành lúc khác).
Bốn giường dành cho tám người, nhưng thực ra chỉ có sáu - từ cửa vào lần lượt là Chiến - Thuỷ, chị Muà - tớ, phía bên kia là Minh - Hồng. Góc đối diện với cửa vào lỉnh kỉnh bát đũa, dụng cụ lấy cơm là cái chậu men mầu hơi nâu, cái âu hoa để đựng canh, rồi ít nhất là chục cái chậu - để tắm giặt, đựng xà phòng, ngâm quần áo ...Hừm , gìờ nghĩ mãi, không biết cái dây phơi quần áo chăng theo chiều nào ...
Nói túm lại, là khá gọn và sạch, nên cái phòng chưa đầy 24 mét vuông vẫn còn khoảng trống ở giữa khá rộng rãi.


Ngày hai buổi đi học trên lớp, cơm hai bữa theo hiệu kẻng xuống lấy ở nhà ăn. Mà chẳng cần nghe kẻng, vì cứ đến gần giờ ăn, cái đồng hồ bụng của bọn con trai nó réo, chúng khua bát đũa roeng roeng ngoài hành lang rồi. Cơm ăn gần như không đổi bữa – nhưng dù thế thì vẫn thấy ngon miệng và đời vẫn tươi. Những hôm không có giờ, mấy đứa con gái góp tiền đi ra chơ Xanh ( gọi là chợ Xanh vì nó có cái nhà sơn xanh) – hay Ngã tư khổ để mua bánh sừng bò, bánh mì - thế đã là sang rồi, sinh viên nghèo mà. Rồi ngồi tán gẫu, đọc truyện hay ngủ, ai chăm thì cứ tự nhiên học.

Những lúc ôn thi, cả phòng gần như im ắng - gần như thôi, bởi thi thoảng ai đó lại thở dài đánh sượt một cái vì đủ thứ lý do, ca thán chung chung (chung chung thôi, vì còn gái hay giữ ý và kín đáo) về điều gì đó không hài lòng hay chị Muà lại ngâm vài câu thơ tuỳ theo tâm trạng. Thôi thì từ thơ cách mạng

" Gần nhau đây mà xa biết bao nhiêu
Giữa hai đứa mênh mông là biển rộng ..."- ngụ ý trách ai đó,
rồi
"Tóc em như suối chảy ngang lưng
Suối chảy quanh co suối ngập ngừng..." - chắc đang mơ mộng,
và cả câu này nữa
"Mực Cửu long xuôi dòng chảy xiết
Bút Trường sơn anh viết cho em " (hôm nhận được phong thư ai đó viết trên phong bì )
..v..v..
(Hehe - không hiểu lúc ý lớn hay nhóc nhỉ, mà hoạt hoạt là ?)

Nói thế thôi, nhưng nói chung là học, đọc cái gì đó hay ngồi im "tư duy "- ngắm .... Im lặng đến mức nghe rõ cả tiếng đi lại ngoài cửa (Chẳng hiểu là do tập trung hay do đầu óc để bên ngoài?).

Tớ còn nhớ, Thuỷ (lúc trêu nhau còn gọi là Thuỷ Sơn) ngườì Thái bình chăm học lắm. Hắn có mái tóc đẹp, người bé nhỏ, nhưng tóc đen và dài rất mượt. Chúng tớ ở tầng trên. Bàn học - hoặc bằng cái hòm bằng gỗ hoặc valise cá nhân kê ở đầu giường. Cùng tầng nên mỗi lần tớ xoay người lại là đối diện – cách nhau chiều dài cái giường - với Thuỷ. Có hôm, ngổi học một lúc vừa chán vừa mỏi, tớ quay lại thấy tay Thuỷ vẫn đưa bút đều đều, và cái đầu thì gật gù, hỏi « Thuỷ , "tư duy" đấy à ? » - một lần, hai lần, ba lần - Hắn choàng dậy, cười và bảo « Ừ, tao đang mơ mơ rồi, mày ạ »...

Hìhì - chẳng hiểu hắn còn nhớ không ?

Không có nhận xét nào: