Thứ Năm, tháng 5 31, 2007

THĂM “CHIẾN HỮU” Ở ĐỨC

Thấy mấy người anh em tranh luận hơi bị nhiều về chuyện qua Đức, sẵn có bài viết từ tháng 10/2005 đã gửi qua E-mail cho mọi người nay đưa lại lên blog để góp vui với anh em.

Dương Minh


Đã nhiều năm tôi “rắp tâm” phải làm thế nào đi Đức để có dịp thăm các “chiến hữu” ở bên đó – đặc biệt là Quang “xèng”, vì nó với tôi có quá nhiều kỷ niệm cái thời học ở Khoa Toán, Đại học Tổng hợp Hà Nội. Thực ra khi ở Trỗi, tôi và Quang “xèng” không chơi với nhau. Chi khi về Tổng hợp, mặc dù có một số cùng lớp chuyên toán với tôi như Thế Nam, Vũ Trụ, Tự Thành … và mỗi đứa vẫn còn mảng bạn thân riêng thời ở Trỗi, nhưng hai thằng tôi bắt đầu “gắn” nhau. Có lẽ tính cách và bề ngoài bổ sung cho nhau chăng? Tôi thì mảnh mai, khéo tay, e dè … còn Quang thì mạnh mẽ, “ngang tàng”… (Nó bị Đoàn trưởng Quang “voi” suốt ngày phê bình là thiếu “chững chạc” vì cái dáng đi khuỳnh khuỳnh ?!?). Lúc đó đúng là “con chấy cắn làm đôi”, chia nhau từ điếu thuốc (mà đôi khi nó “chôm” của ông già) đến từng ngụm bia lúc hai đứa “rủng rẻng” đôi chút … và cả việc học hành. Khi làm luận án tốt nghiệp, chúng tôi phải chạy chương trình ở Trung tâm Máy tính của Ủy ban Khoa học – Kỹ thuật Nhà nước. Máy Minsk - 22 lúc đó đã “phọt phẹt”, hai đứa thì “tay mơ”, suốt ngày cùng nhau gò lưng dò và sửa lỗi trong chương trình đến toét cả mắt. Cuối cùng hai thằng ngang nhau, đều đạt điểm 10 luận án. Ra trường mỗi thằng một nơi, nhưng cùng ở trong Thành nên vẫn có dịp “thăng trầm” với nhau. Giải phóng miền Nam, tôi vào Sài Gòn, do cùng nghề nên cũng còn điều kiện tái ngộ. Đến khi Quang đi “xuất khẩu’ là xa nhau, xa nhau mãi mà chưa gặp lại.
Đến tận tháng 7/2005 cơ hội mới tới, tôi được cấp trên chấp nhận cho sang Châu Âu tìm đối tác làm ăn. Xoay sở đủ kiểu mới có được thư mời để làm Visa vào Đức. Do công việc, tôi phải lang thang mất một tuần ở Paris và vùng Frankfurt. Đến sáng Thứ Bảy, ngày 16/7, tôi từ Frankfurt lên tàu đi Leipzig. Biết công việc của các “chiến hữu” hàng ngày rất bận rộn (chứ đâu có quĩ thời gian “vô tư” như cánh ta ở nhà), tôi đã chủ động bố trí đi thăm tụi nó vào dịp nghỉ cuối tuần. Điện thoại qua lại vài lần cho “chắc cú” thời gian và điểm hẹn gặp, ngồi trên tầu tôi vẫn cảm thấy hơi bị hồi hộp - cứ như là đi gặp… bạn tình. Các cánh đồng vàng rực, những dải rừng xanh ngắt … cứ vùn vụt trôi qua, nhưng tôi vẫn cảm thấy tầu đi chưa phải đã nhanh lắm! Cuối cùng nhà ga Leipzig cũng đã xuất hiện.
Xuống tầu, móc điện thoại liên lạc, giọng hai thằng đều quýnh lên. Quang “xèng“ nói với tôi cứ như ra lệnh cho con nít “Mày ở đâu, đứng yên đấy để tao đến!” (Hơi bị tinh tướng nhé, mày sợ tao lạc à – tôi nghĩ vậy). Té ra hai thằng còn cách nhau có … chục mét. Vẫn cái dáng khuỳnh khuỳnh, nó với tôi vồ lấy nhau xoắn xuýt và đều “sướng” vì hai thằng trông còn rất phong độ. Trời xui đất khiến thế nào mà cả hai cùng “chơi” quần ka ki trắng, áo thun sậm màu, giày nâu – đúng là “hình” với “bóng”! (Không biết Quang “xèng” có ấn tượng với chi tiết ngẫu nhiên này không?).
Về thẳng nhà Quang. Phu nhân của thằng bạn đang mải miết chuẩn bị bữa trưa. Có hai chú nhóc trên mười tuổi đang chơi đùa, một đứa to như hộ pháp còn một đứa thì người sắt lại. Biết cậu ấm của Quang “xèng” đang chơi tiền vệ trụ cho tuyển U13 của Leipzig nên tôi cứ tưởng nó là chàng hộ pháp, nào ngờ đó là con trai Võ Hùng. Thật vui và đầm ấm, nơi trời Tây xa xôi này không chỉ lính Trỗi gắn bó với nhau mà thế hệ sau cũng đã gắn bó.
Ra ban công vừa ngắm cảnh vừa nhâm nhi ly bia chờ Quí “nhẽo”. Chuông reo, Quí đến - nó vẫn vậy - vui, têu tếu, hơi ồn ào nhưng rất thâm thuý. Vào tiệc. Canh cua, cá chép và đậu phụ rán, rau kinh giới, nước mắm, ớt tươi … cứ như ở quê nhà. Thật sướng. Sướng hơn nữa là tôi đã gặp được thằng bạn mình ngay tại nhà nó ở tận Leipzig! Vừa ăn vừa thảo luận lịch trình. Ngay buổi chiều, sau khi đi thăm chợ Đồng Xuân và chợ Bến Thành của Leipzig, mấy gia đình đã gặp nhau tại Trung tâm thể thao và massage dưới nước. Cũng thật thú vị, cả mấy gia đình anh em bạn bè gặp nhau trong khung cảnh sinh hoạt mang đậm phong cách văn hoá Đức (Đây là “độc chiêu” của Quang “xèng”, trước tôi, anh Giáp Hùng cũng đã được nó “chiêu đãi” như vậy. Gặp Giáp Hùng ở Sài Gòn tôi kể lại, anh vẫn sướng và cười như … Liên xô). Gần 3 giờ sáng hai thằng mới đi ngủ. Đủ chuyện trên trời dưới biển nhưng chủ yếu là “mảng đời” riêng của mỗi thằng từ khi xa nhau – vẫn cảm thông và chia sẻ như xưa.
Sáng Chủ Nhật, Quang lái xe đưa tôi đi Dresden thăm cô em gái của Nhân – Nghĩa. Lại rượu, bia và món ăn Việt. Mấy anh em cứ tíu tít với nhau – thật sướng! Tôi sướng nhất vì cứ “keng” liên tục, còn anh em chúng nó đã nhiễm “kiểu Đức” lại phải lái xe nên uống rất cầm chừng. Chiều về lại Leipzig, Quang bàn giao tôi cho Quí “nhẽo” để vợ chồng Quang đi dự đám cưới. Vợ chồng Quí rủ vào trung tâm thành phố thưởng thức lịch sử và văn hoá Leipzig (sở trường và thú vui của nó mà!), nhưng vì buổi tối phải đi Berlin ngay nên tôi đề nghị về thẳng nhà để có thời gian hàn huyên (thực ra do hậu quả uống ở Dresden tôi đã phải “khò” một giấc để hai vợ chồng Quí phải ngồi chờ – nghĩ đến vẫn cứ ân hận về cái “sự” uống của mình). Tiếp tục bia, rượu với đồ nhắm Việt và cuối cùng là món bún thang. Cứ thấy nao cả lòng, chuyện trò rôm rả rồi cười đấy mà buồn âm ỉ. Các “chiến hữu” vẫn giữ gìn “hồn Việt” thật sáng trong!
Chia tay nhau rất bịn rịn. Anh em bên ấy ai cũng bày tỏ niềm khao khát có điều kiện gặp nhau càng nhiều càng tốt. (Lẽ ra chúng ta đâu phải sống như vậy?) Tôi cứ nhủ thầm phải làm được cái gì đó để sẻ chia với các “chiến hữu” ở Đức. Viết thôi!
Tháng 10/2005

Thật tình tôi cứ băn khoăn chuyện viết ra đâu có gì “ghê gớm” – toàn chuyện rất đời thường. Chỉ có “Sinh ra trong khói lửa” (và nay là blog này) mới tôn trọng và nâng niu. Tất cả cho “Tình Trỗi” sáng mãi!

2 nhận xét:

Nặc danh nói...

Tôi nói 2 thằng trông còn phong độ không phải tinh tướng đâu. Nhìn ảnh minh họa thì rõ. Chồng cô em Trí (mặc áo đỏ), khi đón tụi tôi nói kiểu "ông ông tôi tôi" vì vẻ ngòai nó "khọm" hơn. Cái Trí đi xe Quang, còn tôi đi xe Hùng. Trên xe tôi hỏi ông sinh năm nào, Hùng trả lời "54". Tôi nói luôn "này tụi tôi coi cái Trí như em gái, lại hơn tuổi Hùng, ông gọi tụi tôi bằng anh cho "nhanh"". Từ đó Hùng vui vẻ xưng em rất thân tình. Về đến nhà, Quang xèng thấy Hùng "anh anh em em" rất ngoan cứ tự thắc mắc sao nó thay đổi nhanh thế. Đến khi về tôi kể lại Quang mới biết nguyên nhân. Đây cũng là bài "dân vận" được học mãi rồi! DMinh

Nặc danh nói...

Phong độ quá đi chứ.Đến bây giờ (giả dụ thôi) tôi và ông mà đi "tà lưa" chắc vẫn còn được.OK.Quang xèng.