Thứ Bảy, tháng 12 26, 2009

GIÓ THỔI QUA KHE NÚI HẸP (phần cuối)


Thanh ra hiệu cho tôi tiếp tục đi theo anh. Tôi biết câu chuyện chưa kết thúc và quyết định cứ để cho mạch chuyện đi theo tiến trình của nó. Nghĩa là cứ đi theo sự dẫn dắt của Thanh. Anh dẫn tôi đi tiếp về hướng khe núi hẹp, nơi mà theo dự định tôi cũng sẽ phải đến. Cảnh quan sau bao nhiêu năm đã đổi khác quá nhiều. Rừng cây năm xưa bị tàn phá khủng khiếp và nay thì chỉ còn là những mảnh rừng non nham nhở. Cái khe núi đầy gió năm nào vẫn ì ào nhưng đã không còn vi vút như trước nữa. Tôi bước đến bên khe núi và vô cùng ngạc nhiên vì không có dấu hiệu gì của túp lều nhân hậu năm xưa và người đàn bà sống trong đó. Thanh không nói năng gì. Anh loay hoay bày hương hoa rồi thắp hương đứng trước một đống đá lổn nhổn, ngay đúng cái vị trí năm xưa có túp lều đã tiếp nhận chúng tôi. Anh khấn vái rồi cắm vào đó những nén hương mà anh vừa chia cho tôi một nửa. Tôi ngạc nhiên làm theo lời anh và càng ngạc nhiên hơn khi anh bảo:
-Đây là mộ của Thắm, em ruột của người yêu tôi đấy!
Đến đây thì tôi bắt đầu rùng mình và chợt thấy cơn lạnh từ sống lưng đang lan tỏa khắp cơ thể. Gió từ khe núi thổi về nghe âm u như một điệu kèn đám ma ai oán não nùng trong không gian tĩnh lặng. Tôi đã bắt đầu nhìn thấy phiá cuối ngôi mộ cái hộp sắt đựng kim chỉ của mình lúc này đã han rỉ, lỗ chỗ như một cái lá khô chỉ còn có gân. Mấy cái kim khâu vẫn còn đó nhưng chỉ thì đã tiêu tan từ bao giờ. Xung quanh ngôi mộ đá, dấu tích của một hàng rào bằng cây sắn vẫn còn khá rõ nét. Không còn nghi ngờ gì nữa. Hồi đó chúng tôi đã gặp ma. Một con ma thực sự ,một con ma nhân hậu. Cái điều tôi cảm nhận mơ hồ hồi đó không còn là mơ hồ nữa. Các bạn có thể tin hoặc không tin, có thể cho nó là kì lạ hoặc cũng có thể cho nó là chuyện vớ vẩn. Sự thật là nó vẫn vậy. Biết đâu đấy, có khi lúc đó do quá đói mà chúng tôi bị ảo giác tập thể cũng nên. Cũng có thể do điều tốt thật hãn hữu mà chúng tôi mơ về những điều tốt đẹp ẩn nấp trong bóng dáng của một con ma nhân hậu chăng? Và cũng có thể, chính cái hàng rào chắn bằng cây sắn xung quanh ngôi mộ đã giúp chúng tôi qua cơn đói lòng để có thể hoàn thành nhiệm vụ. Dù gì thì người đàn bà đang nằm trong ngôi mộ này cũng vẫn hiện hữu, sự yêu thương đùm bọc của chị vẫn là sự thật. Chúng tôi vẫn biết ơn chị ,dù chị chỉ là một con ma!
Vẫn còn nhiều câu hỏi đặt ra với số phận của người đàn bà ma mà bây giờ, tôi đã biết tên chị là Thắm. Trên đường trở về ,Thanh kể tiếp câu chuyện về cuộc rửa thù bi thảm nhưng cũng không kém phần oanh liệt của chị.
Bãi vàng và vùng phụ cận xuất hiện những người phụ nữ mà thoạt nhìn, người ta có thể nhận ra ngay thuộc tầng lớp bán thân nuôi miệng. Họ phục vụ cho thú vui của đủ hạng người. Lúc này,Thanh đã trở về Bãi Vạc. Anh đau xót nhận ra trong đám người ô hợp ấy có Thắm, cô gái đã biến thành một người đàn bà khác lạ, năm tháng trôi qua và cô gái nhí nhảnh ngày nào đã biến thành một đầu gấu có cỡ trong đám cave và phu vàng bát nháo. Không thể chịu đựng cảnh tượng đó. Thành đã tìm gặp cô gái và định đưa cô về quê, tuy nhiên Thắm đã từ chối kịch liệt. Trước sự cương quyết của Thanh, cô gái nói:
-Anh ơi! em phải trả thù cho chị, em đã thề trước vong linh chị là em sẽ giết chết kẻ đã làm nhục chị, anh phải ủng hộ em, phải giúp em chứ!
Thanh rất cảm động trước tấm chân tình của cô gái, song anh vẫn nói :
-Việc đó đã có anh lo, cơ quan công an đang điều tra và nhất định sẽ đưa kẻ thủ ác ra trừng trị trước pháp luật, em là con gái ,liệu sẽ làm được gì?
-Em sẽ tìm ra tên tướng cướp và trừng trị nó, em đã có manh mối rồi.
Cô gái đưa cho Thanh xem miếng da người đeo lủng lẳng như một sợi dây chuyền trước cổ. Lúc này, con mắt hổ đã teo tóp trông như một con mắt lươn. Cô kể cho Thanh nghe chuyện cô đã lấy miếng da trong miệng chị mình như thế nào rồi bảo :
-Đây chính là manh mối để tìm ra kẻ đã sát hại chị Thơm, tên cướp nào có hình xăm thiếu một con mắt chính là kẻ đã giết chị ấy, nếu em không làm nghề này thì làm sao biết được trong cơ thể tên nào có hình xăm chột mắt. Liệu công an các anh có làm được không nếu như nó vẫn lẩn khuất trong rừng?
***
Thanh hỏi tôi :
-Theo anh thì tôi phải xử trí trường hợp này thế nào? Có đến chục đám cướp ở khu vực này, chúng có thể là đám người ô hợp kia nhưng cũng có thể chúng chui rúc đâu đó trong rừng. Thực sự là rất khó nắm bắt. Ý của Thắm không phải là không có lý. Dĩ nhiên trước sau gì chúng cũng sẽ phải sa lưới pháp luật. Nhưng sự chờ đợi đối với cô gái thật khó chấp nhận. Và trong thời gian chúng tôi tìm cách giải quyết vụ việc. Đã xẩy ra một biến cố lớn. Thắm tìm ra tên tướng cướp đã hại đời chị mình. Lần thứ hai, tên cướp gặp sự cố khi hắn đang ở đỉnh cao của dục vọng. Lại ưỡn người lên trong cơn khoái lạc cực độ. Hắn lĩnh trọn một nhát dao chí mạng của cô gái vào đúng con mắt hổ chột, lần này thì nó không còn đường thoát. Cô gái đã chuẩn bị rất tỷ mỉ, không có một sai sót nào. Trừ việc bọn cướp đã băm vàm cô để trả thù cho đồng bọn. (Đó chính là lý do vì sao mà khuôn mặt người đàn bà chúng tôi gặp ngày nào lại có những vết sẹo kinh khủng như tôi đã thấy ). Thắm đã ra đi như vậy. Khi chúng tôi tìm được cô thì đã muộn. Khe núi hẹp chính là nơi tôi cùng mọi người an táng cô gái để hàng ngày, cô có thể nhìn về làng quê yêu dấu và thanh thản trong âm u của đại ngàn như chính ước muốn của cô lúc sinh thời.
Thanh kết thúc câu chuyện của mình. Tôi chợt nhận thấy sao cuộc đời lại có những duyên kì ngộ lạ lùng như vậy. Câu chuyện của họ thật bi thảm nhưng cũng thật quyết liệt. Và sao tôi, một kẻ không dính dáng gì đến vụ việc lại có cái may mắn được gặp gỡ và linh ứng với những nhân vật trong câu chuyện. Phải chăng trong cuộc đời bôn ba của mình. Tôi phải nghe, phải biết và phải thấu hiểu để hôm nay mới có cái vinh dự được kể cho các bạn nghe. Và cũng để đâu đó trong trái tim mình, tôi càng cảm thông hơn với những mảnh đời thống khổ. Những cuộc tình không trọn vẹn, và Tình Người, tôi biết chắc là vẫn tồn tại trong thời buổi nhiễu nhương này. Dù là dưới bộ mặt của một con ma!


Câu chuyện đã kết thúc. Tôi đoán rằng có bạn sẽ trách tôi đã kể một câu chuyện không có hậu như những chuyện ngắn hoặc tiểu thuyết trên sách vở báo chí. Trong đó nhân vật phản diện sẽ bị trừng trị. Nhân vật chính diện sẽ được sống vui vẻ, hạnh phúc. Bản thân tôi cũng rất đau xót với kết cục bi thương này. Nhưng biết làm sao, tôi không thể để cho hai cô gái xinh đẹp sống dậy được. Tôi cũng không thể tiêu diệt hết những điều xấu xa mà đại diện là những tên cướp đó được. Chỉ có một điều duy nhất tôi có thể làm là kể lại đầy đủ câu chuyện của họ như một bài học về lòng nhân hậu. Ý chí tiêu diệt kẻ xấu đến độ hy sinh cả bản thân mình như những nhân vật Thơm, Thắm, Thanh vv...này. Nếu câu chuyện để lại trong lòng người đọc một điều gì đó tốt đẹp về tình người thì đó chính là mong muốn của người viết vậy!

16 nhận xét:

HữuThành.Nguyễn nói...

Hỏi "tại sao" mà không có câu trả lời thì đó chính là "duyên". Chỉ có thể nói như vậy về việc anh QT nhà mình trở thành một nhân vật trong câu chuyện này.

Nặc danh nói...

Q.T à, bạn kể một câu chuyện mà thực ra không có hồi kết. Nhiều điều chẳng lý giải được. Quả thật là quanh chúng ta có nhiều mảnh đời bất hạnh mà không mấy khi ta chịu để ý.
TT

ĐN.K7 nói...

Truyện ngắn này của bác hay quá em rất thích, chuyên nghiệp nữa và em cũng hồi hộp như mọi người. Chỉ có một chi tiết nhà em hơi théc méc đó là v/đ thời gian, bác cho phép em bình loạn cái.
Đọc lại từ đầu đến cuối em vẫn nghĩ câu chuyện của bác có 2 thời, thời chiến và thời bình. Các chi tiết cạn hết luơng khô, gởi lại cho người nữ trong rừng xà bông, ít muối, kim chỉ và bước ra trong bóng đêm dày đặc...bạn đọc hiểu là trong chiến tranh. Khẳng định lại ở phần sau "lần lữa mãi thời cơ cũng đến, đất nước hết bóng thù..." tác giả mới trở lại miền đất xưa và gặp a.Thanh công an trên chuyến xe cũng là lần trở lại. Bãi vàng và cô Thơm Thắm, anh CA địa bàn là có sau giải phóng. Vậy nên khg thể có ngôi nhà hoang và người đàn bà bí ẩn trong chiến tranh được.
Đấy là em đọc và hiểu như vậy, không phải bác bỏ qua cho em.

HữuThành.Nguyễn nói...

@ĐN: anh QT đã khẳng định không có túp lều và người đàn bà mặt sẹo, chỉ là ma thôi.
Ám ảnh nhất về câu chuyện là anh QT bị "ma ám" đến mức để lại hộp kim chỉ như cho người thật, mấy (chục) năm sau vẫn còn ở đó.
Cái ảo ảnh có thật đó gọi là vong (oan hồn)?

@TT: câu chuyện thế thôi. Sự việc không đầu không cuối, chỗ nào cũng là kết và bắt đầu.

dathb136 nói...

Chuyện anh Qt viết rất hay!Nhưng theo Đn phát hiện ra thì nó có vẻ không thật(?).Chuyện đào vàng chỉ có thời bình!Còn anh QT và đồng đội lại gặp vong của Thắm thời có vẻ là chiến tranh?Xin lỗi anh trước.Truyện của anh giống "Liêu trai chi dị",nhưng lộn xộn về thời gian?

Nặc danh nói...

Cái phát hiện của ĐN và ĐB ấy gọi là tư duy phi tán,tức là vấn đề thời gian và không gian bị trộn lẫn.Thực hư nó cứ chực nhảy vào nhau,người viết là người nhòm sự vật qua không gian đa chiều,nhưng khi viết nó là không gian phẳng ,bởi vậy nó mới hấp dẫn người đọc bởi sự munh lung...
DS

TQtrung nói...

Đại ca đá đỏ trả nợ sơn lâm
laodong.com.vn - 07:38 24-10-2009


(LĐ) - Phan Bá Giang - một thời từng là đại ca vang bóng trong đám anh chị ở vùng đá đỏ Châu Bình, huyện miền núi Quỳ Châu (Nghệ An). Dường như con người này đã đi tận cùng những điều người xưa cấm kỵ:"Nhất phá sơn lâm, nhì đâm hà bá".
Chặt phá rừng, buôn bán lâm sản, đào đãi rồi buôn đá đỏ... Nhưng,"ăn của rừng, rưng rưng nước mắt", trác táng núi tiền rồi cũng đến lúc trắng tay... Và"hảo hán lương sơn"mới ngộ ra rằng, đồng tiền chân chính làm ra từ mồ hôi, nước mắt mới được bền lâu.
Từ “trùm lâm tặc” đến “đại ca” đá đỏ

Năm 1984, từ một làng quê trung du đất chật, người đông nghèo khó của huyện Đô Lương, Phan Bá Giang cùng gia đình di dân lên xã Châu Bình, huyện Quỳ Châu lập nghiệp. Ngày đó trên quốc lộ 48, mỗi tuần chỉ có hai chuyến xe chở khách ì ạch cả ngày đường mới đến được nơi rừng thiêng nước độc thâm u này. Gia đình khai phá đất hoang nơi vùng kinh tế mới, còn Giang mở một tiệm may nhỏ tại nhà.
ĐÁ Đỏ VIệT NAM XƯA VÀ NAY
Đá đỏ Việt Nam được thế giới biết đến 1.500 năm trước đây
Vào đầu công nguyên, tức là cách đây gần 2.000 năm tại miền nam bán đảo Đông Dương đã có một số người Ấn Độ thời đó lặn lội đặt chân tới. Họ đã chiếm cứ miền Nam bộ của ta bấy giờ làm thuộc địa và đã tạo dựng ra một nước nhỏ kiểu Ấn Độ và sử sách gọi quốc gia đó là Phù Nam. Sau đó hơn 400 năm, tức là vào thế kỷ thứ 5, Phù Nam đã trở thành một nước lớn bao gồm miền Nam Việt Nam, Campuchia, Đông Nam Thái lan và xuống tận Malaixia bấy giờ.

Đây là những đoạn trích dẫn, chỉ để chứng minh rằng, từ những năm 60 của thế kỉ trước. Trong việc xây dựng xhcn và chuẩn bị kháng chiến chống Mĩ chung của đất nước, việc khai thác vàng và đá quý đã tồn tại vụng trộm trong dân chúng.Thực ra tôi cũng muốn tâm sự rằng đây là một bài viết về phạm trù văn học. Mọi điều đều có thể xảy ra, nếu ta tỉnh táo quá thì chất lãng mạn e rằng không có chỗ đứng ,hì.. hì ..làm gì có ma :-) tuỳ theo cái "căn" của từng người mà hiểu thôi! Đạt bột có còn trách tôi đưa cái ảnh ma không hợp lên không?8-)

dathb136 nói...

Anh QT:Đến cuối bài thì hiểu dụng ý của anh!Nhưng cái mọi người mong chờ và đón nhận là chuyện thật của anh.Vì anh,em ta đến tuổi"hồi ức"rồi!Chuyện của anh nếu chịu khó sắp sếp lại thì nó sẽ là một tác phẩm văn học!Anh QT đã từng ở đơn vị 126 đặc công hải quân(em nhớ không nhầm?).Chuyện của các chiến sĩ đặc công,nhất là đặc công nước như là huyền thoại đối với mọi người.Anh chắc đã được nghe kể hoặc chứng kiến.Với tài viết văn của anh ,anh có thể kể cho mọi người nghe được không?

tranbachai nói...

"Ý chí tiêu diệt kẻ xấu đến độ hy sinh cả bản thân mình"... đề tài này rất hay các bác ạ.

Phú Hòa nói...

Đọc xong cả 4 tập này thì tôi có hai suy nghĩ:
1. Nếu là hồi ức của Tt ( dù có những phần hư cấu ) thì quá tuyệt vời vì tình tiết của câu chuyện cũng như cách diễn đạt của tác giả. Đúng như ĐB đã viết ở trên, đây là một tác phẩm văn học hay.
2. Nếu đây chỉ là một tác phẩm hư cấu thì không nằm trong khuôn khổ của blog này nữa rồi. Đồng thời tôi cũng nhận thấy những mâu thuẫn về thời gian trong câu chuyện như ĐN đã viết ra.

Tuy vậy tôi rất phục cách viết của Tt đã pha cái thật với cái ảo để người đọc cảm thấy bâng khuâng đúng như ý của tác giả đã kết luận.

N.TV nói...

Tôi chỉ tiếc cho Thanh không có điều kiện để được bồi dưỡng, phấn đấu. Nếu không Thanh , với phẩm chất tốt đẹp của mình, sẽ trở thành một cán bộ xã cứng, không tham nhũng.
Trách nhiệm bồi dưỡng này lại thuộc về Tt.

TQtrung nói...

Chuyện vui nhé! Năm 1968 tôi rời trường nhập ngũ ,tháng 4-1968, trong một lần diễn tập chuẩn bị vào chiến trường, chúng tôi đã có cái tình huống như đã kể ở phần đầu.Năm 1978, tôi thực hiện phần hai câu chuyện,nhưng thật tình là không gặp cái túp lều ấy đâu cả,dân quanh vùng đã kể lại một sự tích rùng rợn nhang nhác như tôi đã kể và nó xẩy ra đã lâu, chừng năm 60 đổ lại,tức là khoảng thời gian có vận động đi kinh tế mới.Mà chuyện dân gian thì cũng khó xác định là mức độ thật giả thế nào,tuy vậy kể cho các bạn nghe thấy hay là tốt rồi.việc Đạt nói thì đúng là tôi ở lữ 126 nhưng thời kì sau này , chính quy hiện đại rồi, bổ sung cả pháo binh, xe tăng vv..chủ yếu phục vụ Trường sa. D1 là đặc công nước nhưng chỉ tiếp xúc với họ ttrong những đợt tập huấn thôi.chỉ là ăn theo thôi ấy mà,còn chuyện giữ đảo thì khối ,nhưng buồn lắm, động vào vỡ tổ như chơi,kể chuyện ma còn thỉnh thoảng rùng mình tý cho nó lành! :-)

HữuThành.Nguyễn nói...

Xem ra có mỗi HT này coi là thật :-O

Quế Lâm nói...

anh QT ơi , anh viết hay lắm , quá hay . Có điều , em rất thích đọc chuyện trên blog của các anh , vì nó là người thật , việc thật , em đọc và kể lại cho học sinh của em nghe mỗi khi có dịp , em kể rằng , ngày còn đi học , các chú nghịch như thế nào , đi bộ đội dũng cảm và nhân hậu ra sao , tụi nhỏ mê lắm , còn hỏi tại sao cô không dạy văn
Vì vậy , em hơi thất vọng với câu chuyện này , đừng buồn em , anh QT nha
N.Ánh

TQtrung nói...

TO: N.A. có phải em đang ốm không .nghe K6LS nói NA bị ốm mà, vẫn còn cố vào blog được ư! cố gắng giữ gìn sức khoẻ nhé! em đừng quá để ý đến bài viết, phần đầu câu chuyện thì anh cam đoan trên đầu bọn trẻ là sự thật, phần hai thì hãy nghĩ theo quan niệm không gian bốn chiều, trong khói sương của lịch sử thì có cái gì mà không thể xảy ra đâu? vì nó liêu trai quá nên nếu có thể thì quên đi cũng được, và nếu có lúc nào đó kể lại cho các cháu nghe thì nên biết tách những điều không cần thiết ra, chỉ để lại những gì tốt đẹp thôi, tại vì nếu em mà còn đọc bài của anh sẽ còn nhiều điều tương tự đấy. càng ngày càng nhiều "ma" mà!8-)

ĐN.K7 nói...

Bác QT không phải áy náy v/đ thời gian của truyện ngắn, đấy là vì tụi em thích nên đọc rất kỹ. Tại bạn đọc sốt ruột hối quá, nên anh lo viết cứ như phải trả nợ? He...
Anh đang tiếp tục truyện ngắn khác?