Tôi đang kể cho các bạn nghe một câu chuyện , một câu chuyện “tình” hẳn hoi và có thật nhé! Nhưng có điều cần nói trước, phần chuyện có thật từng ấy phần trăm nhưng phần “tình” thì e rằng chỉ có một nửa - Người ta nói là “tình đơn phương” ấy mà- Nghe đau quá nên tôi bày đặt ra thế để trí trá cho khỏi xấu hổ. Nhưng tại sao đã biết xấu hổ mà lại còn viết? Bởi vì đó là một kỉ niệm đẹp-chứ sao- Một kỷ niệm đẹp trong cuộc đời mỗi con người đều xứng đáng có một chỗ đứng để từ đó ta đi tới nữa, hay chạy tới nữa. Nó góp phần làm cuộc đời ta vui thêm, đẹp thêm ra. Để rồi một lúc nào đó nhìn lại,bằng một tiếng cười bật ra vui vẻ và khoan dung, ta thấy cuộc sống này quá đẹp so với những gì ta nhận thấy được. Và phải chăng , con người ta sống chỉ cần có vậy . Một cuộc sống đáng sống với những niềm vui nho nhỏ và bình dị ấy.
Thuở đó, tôi còn là một cậu trai lên chín lên mười. Lần đầu tiên tôi gặp” nàng” là vào một buổi trưa nắng xế. Trời thành phố oi ả tiếng ve và chói đỏ hoa phượng. Vừa bước chân ra khỏi ngôi nhà mà tôi mới chuyển đến ở cùng gia đình. Tôi bắt gặp mấy cô cậu tầm trạc tuổi mình đang ngồi ngay trên thềm mà chơi bài. Rõ ràng là chúng đang cãi nhau. Cô bé ngồi gần tôi nhất có vẻ núng thế. Cái bộ mặt đỏ gay với đôi mắt ngân ngấn lệ ngước lên nhìn quanh. Khi trông thấy một cậu bé quá lạ là tôi đang đứng ngẩn ngơ, cô bé liền túm ngay lấy:
- Chính là chúng nó ăn gian phải không cậu?
Nào tôi đã biết nếp tẻ gì đâu.Nếu tôi nói không phải, hay chí ít là không biết, thì tôi chắc rằng những ngấn lệ kia sẽ trào ra ngoài đôi mắt xinh đẹp của cô bé.Mà tôi lại không muốn điều đó xảy ra nên ngay lập tức, tôi quyết định là sẽ bênh nàng :
-Ừ! Chúng nó ăn gian bỏ xừ.
Bé ấy liền hét to:
-Đấy, thấy chưa, mọi người đều trông thấy chúng mày ăn gian nhé!
Mọi người đây là chỉ tôi và mặc dầu chưa thuộc hết tên quân bài ,tôi cũng ra sức bênh vực cô bé. Tuy vậy đôi lúc cũng cảm thấy áy náy vì mình không công bằng. Biết đâu chính cô nàng ăn gian thì sao? Nhưng rồi vì chiến lược tôi cho điều đó không quan trọng. Vì chắc chắn ở nơi mơí lạ này tôi sẽ có một đồng minh . Điều đó cần thiết cho một thằng bé như tôi ,mới chân ướt chân ráo trở lại thành phố, mọi việc còn bỡ ngỡ. tìm một người bạn mới là ưu tiên hàng đầu . Tuy nhiên ý định nóng bỏng đó của tôi bị dội ngay một gáo nước lạnh. Chúng không tiếp tục chơi nữa và bỏ đi hết, cả cô bé nữa, mà không thèm nói với tôi một lời. “Nàng” trả ơn tôi bằng một cái lườm dài dài rồi bỏ đi về phía tiếng ve trên những cành phượng hồng đầu xóm-Ra thế, hoá ra chính tôi là người có lỗi. Tôi buồn suốt cả một buổi chiều hôm đó vì nhận ra rằng chính mình đã làm gián đoạn cuộc chơi vui vẻ của các bạn . Nếu không có tôi can thiệp vào, chúng sẽ nhường nhịn nhau như mọi khi chứ sao.
Khi tiếng trống thùng thình của đêm trung thu tạm lắng thì tôi hăng hái đến trường. Hơi muộn một chút vì bố tôi còn làm thủ tục nhập học. Khi sự e ngại ban đầu lúc mới vào lớp qua đi , tôi nhận ra mình đang ngồi cùng bàn học với “nàng”. Thế là chúng tôi lại gặp nhau. Nhưng cô bé lạnh lắm. Chẳng nói câu nào cả, làm như chưa gặp nhau bao giờ nên tôi đành ngồi im re và cũng làm như chưa hề biết nhau vậy. Chiến tranh lạnh nổ ra kéo dài trong nhiều ngày, cho đến khi cái ngòi bút độc nhất của người rơi toạch xuống sàn xi măng rồi toẻ làm đôi , cong lên như cái lưỡi câu chùm.Và lần này, ngấn lệ lai dâng lên sóng sánh trong mi mắt “người lạ “ . Đang giờ kiểm tra, bút hỏng rồi thì làm sao đây . Điểm kém là cái chắc. Tôi liếc nhìn sang bên ấy. Giọt lệ đã đầy và đang tràn ra, lăn dài trên gò má “nàng”. Tôi liền ra tay nghĩa hiệp , xuống giọng thì thào:
-Bạn lấy bút của mình mà dùng, đưa bút của bạn đây mình sửa cho.
Cô bé không đợi mời đến lần thứ hai,nàng vớ lấy bút của tôi rồi cắm đầu viết lia lịa một lèo xong bài kiểm tra. Còn tôi , tuy là khá khéo tay, tôi cũng chỉ nắn sửa cái ngòi bút ấy trong chừng mực có thể. Phần còn lại trong bài kiểm tra của mình, chữ tôi viết trông như đám giun đất sau cơn mưa. Kết quả điểm giảm đáng kể. Nhưng bù lại, tôi đã kết nối được tình bạn với “nàng”.
Thuở thơ ấu của chúng tôi êm đềm trôi trong những kỉ niệm vui buồn lẫn lộn. Nàng dạy tôi chơi bài và cười như nắc nẻ khi biết rằng, cái hôm chúng tôi gặp nhau lần đầu ấy, tôi đã bênh nàng mà chẳng biết ai đúng ai sai. Thậm chí còn chưa biết rô, cơ, bích, tép là cái gì . Nàng thầm thì thú nhận mình đã chơi gian và chúng tôi cùng cười như điên.
Tôi tự cho nàng là của riêng mình và phải trả giá đắt về điều đó. Một cậu bạn cùng lớp, một hôm đề nghị tôi giúp đỡ để làm quen với nàng. Hắn đã chạm đến lòng tự ái của tôi nên tôi đề nghị một trận chiến đấu tay đôi , kiểu như”Ba chàng ngự lâm” của A.Duma ấy. Hắn biết rõ tôi là một tay uýnh nhau cự phách nên đành rút lui. Một ngày nọ , trong giờ ra chơi hắn lại gần tôi và nói:
-Tao vừa học được một thế võ mới. Mày có muốn xem không? Bố tao vừa mới dạy đấy!
Vì là bố nó dạy nên tôi cũng muốn xem cho biết bèn bảo nó:
-Ừ! mày đi một đường tao xem nào!
Thằng bạn quý liền chắp hai tay lại với nhau, tạo thành một nắm đấm chĩa thẳng ra phía trước. Nhân lúc tôi không đề phòng, hắn lấy đà lao cả người với nắm đấm được tăng gấp đôi tống thẳng vào ngực tôi . Qủa đấm phục thù của nó đánh trúng vào trái tim ngờ ngệch đang bình thản đập làm nó nhảy ngược lên , mắt trợn tròn, cái cảm giác bị khó thở làm tôi đổ vật xuống nền đất. Nó làm ra vẻ vội vàng nâng tôi dậy và xin lỗi rối rít. Tôi biết là nó đang sướng lắm vì đã chơi tôi một vố. Kể ra tôi có thể tẩn lại nó một trận lắm nhưng tôi đã bỏ qua. Vậy là để bảo vệ “tình yêu “của mình, tôi đã phải trả giá . Và đó cũng chính là một bài học mà tôi nhận được bằng sự đau đớn của cơ thể để bảo vệ cho giá trị tinh thần mà tôi tự đặt ra.
Sự thâm thù của thằng bạn quý không chỉ dừng lại ở đó. Nó còn nhiều phen làm tôi điêu đứng. Chiêu độc nhất nó sử dụng là kế li gián. Nó khắc tên tôi và tên nàng lên một chiếc thước kẻ, khắc ngược- dĩ nhiên và không có dấu. Chờ khi có nàng và các bạn đông đông. Nó đưa tôi và bảo bôi mực in ra rồi sẽ có cái lạ. Tôi ngờ nghệch làm theo , trên trang giấy trắng hiện lên tên hai đứa rõ mồn một. Vậy là chiến tranh lạnh lại nổ ra. Bị các bạn gái chế giễu. Nàng cho rằng tôi đã cố tình làm điều đó. Còn tôi thì không thể giải thích được và đành ngậm đắng nuốt cay. Âm thầm nằm gai nếm mật chờ dịp may để làm lành với nàng.
Tuy vậy , sóng gió cũng nhiều phen nổ ra từ phía tôi . Có một lần tôi đã thề sẽ không bao giờ thèm nói chuyện với nàng nữa. Chuyện là thế này : Một buổi tối nọ , thằng tôi quá mệt sau những trò nghịch ngợm ban ngày bèn lên giường ngủ sớm. Đang say sưa thì bị bố gọi dậy . Có khách, vâng đó chính là nàng. Cô bé sang mượn sách. Tôi nhìn đồng hồ, gần mười giờ rồi chứ ít ỏi gì đâu. Trời đất ơi! Mượn về là còn học nữa. Sao mà nàng chăm học không đúng lúc vậy hả trời. Khi nàng ra về thì tôi bắt đầu bị đét đít. Bố tôi hét:
- Con nhà người ta giờ này còn đi mượn sách về học, còn mày thì đã lên giường đi ngủ. Học hành thế hả đồ quỷ sứ!
Tôi cho rằng vì nàng mà mình bị đòn oan. Ấm ức lắm. Mãi mấy tuần sau mới nhận ra sự vô lí của mình. Dĩ nhiên là chuyện bị đòn tôi dấu biệt , không ai hay biết gì. Từ đó , rút kinh nghiệm ,trước khi thần Mặt trời Heliox đánh cỗ xe của mình rời khỏi bầu trời là tôi hỏi nàng có mượn gì không, tôi cho mượn. Khỏi phải đi đêm hôm tăm tối. Đỡ cho tôi khỏi ăn mấy con lươn, còn nàng cũng đỡ mất công đi lại .
Kỉ niệm của chúng tôi thì còn dài dài. Nó đột ngột chấm dứt vào một ngày trời thành phố nặng trĩu những cơn mưa. Con sông mang mầu phù sa đưa nước ngập chìm khu gia binh bên bãi sông. Bố tôi quyết định chuyển nhà để tránh cảnh lụt lội . Đường sá xa xôi quá cho bước chân con trẻ. Chuyển nhà là chuyển cả trường. Từ đó chúng tôi bặt tin nhau. Mỗi người đi con đường riêng của mình. Cho đến một ngày kia. Có một cái gì đó thôi thúc trong lòng. Tôi trở về thăm lại chốn xưa. Trước cửa nhà nàng, tôi thấy đèn hoa rực rỡ. Xác pháo thay cho hoa phượng rắc đầy ngõ nhỏ. Nàng không nhận ra tôi ngay. Còn tôi lại nhận ra rất rõ là dưới tấm khăn voan kết vòng hoa trinh trắng, mi mắt nàng lại đang ngân ngấn nước. Lần này nàng không cãi nhau với ai để tôi có thể bênh vực. Trước đây tôi không thể cầm lòng khi thấy mắt nàng rơi lệ. Còn bây giờ, hạnh phúc đang làm nàng vui ứa nước mắt. Từ tận đáy lòng mình, tôi lại mong muốn cho dòng lệ đó của nàng cứ rơi, rơi hoài , rơi mãi cho đến ngày cạn khô vì năm tháng chất chồng tuổi tác. Bởi vì , hạnh phúc, đó cũng chính là điều mà tôi hằng mong muốn đem lại cho Nàng- và cả các bạn nữa, thưa quý bạn đã đọc đến những dòng cuối cùng này.
Thứ Bảy, tháng 10 24, 2009
CHUYỆN "TÌNH" CỦA TÔI
Gửi bởi TQtrung lúc Thứ Bảy, tháng 10 24, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
16 nhận xét:
Bây giờ thì tôi hiểu được sự phiền lòng của QT khi tôi "thẩm đinh" lúc gặp lại "có phải ngày xưa đánh nhau rất dữ". Cái đánh nhau ấy có phải chỉ là đánh nhau đâu.
Bác QT hồi bé được cái "dại...g". Kể mà biết dại như thế cũng hay.
-Không nghĩ anh đã biết yêu từ năm 9, 10 tuổi, tài thế.
-Truyện của anh hay, trau chuốt từng từ, xin phép được sửa hai câu: "...nàng trả ơn tôi bằng một cái lườm dài dài"...bỏ bớt một chữ dài vì dài dài là lúc nào gặp mặt cũng lườm. Và câu: "...thế là chúng tôi lại gặp nhau"...bằng "thế là chúng tôi gặp lại nhau".
Đấy là ý của em thôi.
Cứ chuyện nào viết về con gái tôi đều thấy hay !
Tôn Gia thâu hàng sỉ, khỏi kiểm tra chất lượng là có lý do riêng của bác, tui cũng thông cảm. Dưng mà hàng của bác QT thuộc loại hàng lẻ, hàng độc bác à.
Vui.
Tài, tài đến thế thì thôi. Hồi tôi 18 tuổi vẫn coi con gái như rơm như cỏ (tất nhiên sau này đã coi là vàng bạc đá quý rồi).
HCQuang
" Cây cúc đắng quên lòng mình đang đắng/ Trổ hoa vàng dọc suối để ong bay"(PTD).
Lão QT bắt đầu "tiết mật cho đời",đọc văn hắn mình không lụy tình mà cứ phải lấy khăn thấm nước mắt.Sao hắn chưa phổ nhạc cho "hai sắc tigôn" nhỉ!
TM
Ông TM "sến" quá nhỉ? Hay ông là... thằng kia?
Thật là tình ngay lí gian, nó chỉ là cảm xúc của con trẻ,những rung động kiểu như vậy chắc bạn nào cũng đã có trải nghiệm mà không nhớ hoặc không muốn nói ra mà thôi.Thưa với HT , ông có biết câu "điếc hay nghe, câm hay nói, què hay chạy" không, thằng còi thì hay thích thể hiện để tự khẳng định mình, tôi cũng vậy, cái thằng bạn non gan ấy mà đồng ý uýnh nhau chắc tôi chạy mất dép.
Ý của ĐN sửa "lại gặp và gặp lại " đúng đấy, nhất trí nhưng muốn bàn lại ở từ "dài dài", nếu bạn để ý sẽ thấy tôi dùng từ này đến hai lần, nó được dùng để chỉ hành vi của cô bé,cái lườm ấy nó thế này: cô bé vừa đi vừa ngoái cổ lại, mắt thì một bên lườm nhưng một bên có vẻ dò xét, phải đi đến hơn chục mét mới từ từ quay đầu lại đi tiếp, thật là khó diễn tả , tôi đành phải tạm dùng từ "dài dài" để chỉ động thái của cô bé, nếu chỉ nói "dài " không thôi thì chắc chưa đủ ý,viết được cho đúng ý mình cũng lắm công phu nhỉ!
Mình cứ nghĩ rằng bọn "dai g ..." trong chúng ta không nhiều bởi chúng ta đều là những thằng ... khôn. Được học hành và rèn luyện ra trò với ý chí rất ... vững vàng. Chỉ tại QT mà làm mình cứ nhớ lại cô bé đã vật mình xuống đất mà ngồi lên bụng từ khi học ... võ lòng.
TT
Đúng là anh dùng 2 câu có "dài dài". Câu: "kỷ niệm của chúng tôi thì còn dài dài"... là đúng, vì kỷ niệm có nhiều lần (lặp lại), còn câu "một cái lườm dài dài" chỉ có một cái lườm, không lặp lại. Có thể đổi là "một cái lườm thật dài" chẳng hạn.
Hay tại em ảnh hưởng cách nói của phía Nam?
Lườm "dài dài" chỉ một hành vi nhưng vào thời điểm khác nhau, và hay lặp lại(hay lườm và cứ gặp là lườm).Tại một thời điểm dùng từ này chưa "chuẩn " như ĐN nói là chính xác.Ở ngoài nớ có từ "nguýt" Có lẽ từ này hợp hơn đó là chỉ hành động " lườm" rất con gái và đáng yêu.Động thái này có thể hiểu sự lặp lại của nó mà ta không cần phải...
DS
..." Tôi lại qua xóm bãi
Không còn hoa cải ngồng
Ai xui tôi về lại
Ngày em đi lấy chồng.
Tôi lại gieo hạt cải
Lại âm thầm đợi mong
Có một người con gái
Đợi tôi chưa lấy chồng."
Đọc comment về" cái lườm dài dài" của các bác tôi lại "thấy thương" vì các bác "cũ" quá. Ừ mà đây là chuyện ngày xưa nên chả trách...
Bọn con gái bây giờ chúng cóc biết lườm nữa. Chúng chỉ nhìn các bác qua kính chiếu hậu xe Honđa thôi. Chán, mất cả duyên!
TM
Sao bác TM lại biết được "Chúng chỉ nhìn các bác qua kính chiếu hậu xe Honđa thôi."? Bác đi xe máy mà không tập trung lái là dễ gây..lắm đấy.
-@ LT :
Có một em xinh tươi đi Hon da bị chú CA tuýt còi vì xe không có kiếng chiếu hậu. Khi CA lò dò đến, em liếc xéo một nhát kiểu " lườm dài dài" thế là chú pulit vẫy tay cho đi ngay...Từ đó dân kỹ thuật như tôi rút ra rằng: "lườm dài dài có thể thay cho kiếng chiếu hậu"!?
TM
Đăng nhận xét