Thường là các bạn trẻ mới nói chuyện học hỏi. Hôm nay tình cờ đọc bài có tiêu đề như trên, lại là của một ông già hơn mình, tâm sự về việc lên đời từ máy ảnh KTS thông thường tới máy đổi được ống kính DSLR.
Trích một đoạn tâm sự của Lão Hâm, ông ta tự đặt nick như thế:
"Tóm lại tôi được lợi gì khi tập chơi máy ảnh DSLR?
1. Tìm hiểu một thiết bị công nghệ hiện đại như máy ảnh DSLR là một thú đam mê không những bổ ích cho giới trẻ mà cả đối với người trung và lớn tuổi. Nó giúp tôi luôn vận động đầu óc, giảm lão hóa. Không có gì vui hơn là khi mình cảm thấy cái máy ảnh như một người bạn thân thiết, mình hiểu hết đường tơ kẽ tóc, những năng lực và hạn chế của nó để mình có thể bảo gì là nó nghe nấy trong khả năng của nó.
2. Tập chụp ảnh có nghĩa là phải học Photoshop hoặc một phần mềm nào đó tương tự. Tôi cho rằng ngày nay muốn có một bức ảnh đẹp thì phải có sự phối hợp của ba yếu tố máy móc + người chụp ảnh + một chút photoshop.
Tôi có một bức khá ưng ý (tự mình thích thôi chứ có khi nguời khác xem lại chê) nhưng bị cái cây gióng đúng vào đầu chủ thể.
Thế là phải tìm sách, lên mạng tìm tài liệu học photoshop, tìm videoclip hướng dẫn các thủ thuật trong photoshop để tẩy cái cây đó đi.
Sau bốn năm tháng tự học, hôm nay tôi có thể vui mừng khoe với bạn bè là tôi giỏi photoshop... nhất nhà!
3. Nhờ thực hành chụp ảnh, tôi thường xuyên đi bộ hơn trước. Vác máy ảnh đi loanh quanh lúc gần lúc xa, tôi thấy sức khỏe mình hình như khá hơn.
4. Tôi trở nên hay quan sát cuộc sống, con người, cảnh vật xung quanh hơn trước. Tôi tìm thấy những nét đẹp (về mặt photography) trên khuôn mặt con người mà khi chưa tập chụp ảnh thì tôi không để ý tới. Và hình như tôi yêu con người, yêu những thứ bình dị như cái cây, bức tường, một bóng nắng đổ v.v. hơn trước nhiều lắm.
Còn gì vui hơn khi mình đang yêu?"
Tất nhiên chả cần DSLR cũng có được những niềm vui ấy, như anh TM là một thí dụ xuất sắc :-)
(ảnh của Lão Hâm trong chủ đề đã dẫn)
Thứ Tư, tháng 11 09, 2011
Tập dùng máy ảnh DSLR, tôi được lợi gì?
Gửi bởi HữuThành.Nguyễn lúc Thứ Tư, tháng 11 09, 2011
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
12 nhận xét:
Quan niệm của anh bạn già này có gì mới đâu? Rất hay nhưng khi công nhận nó thì phải qua quá trình... nghe ngóng không phải ít! hơ hơ hơ, mà thằng chả lại khen Photo Shop mới bỏ mạ chứ! giá nó khen Gym thì mình khoái hơn!
Vậy mới nói đâu cần DSLR, miễn là tìm được cho mình một cách sống tích cực để mà vui. Nhất là các anh rời ghế xuống sàn :-)
Máy tính biết dùng Linux như HH hay VTM mới là hay. Chứ Windows với Photoshop cả làng biết lấy trộm mà dùng, quá thường :-)
PS (photoshop) và máy ảnh PS (PowerShot) chưa bao giờ được nhìn nhận là Chuyên Nghiệp, nhưng nó vẫn mang lại nhiều niềm vui.
Năm 198x cháu cũng Lăn Tăn như thế khi chuyển sang dùng đĩa CD, mà cái mâm Thorens + cần SME + kim Shure cháu mua 1200usd ở Hongkong được coi là "Đỉnh" ở SG lúc đó, làm mấy ông bạn Nghiện nhạc chưng hửng - họ coi là Đào Ngũ, Cải Đạo k thể chấp nhận được, còn cháu chỉ nghĩ: CHUYÊN NGHIỆP gì mình, VUI - LÀ - CHÍNH !
@HT: Cho phép muội mạo muội còm theo suy nghĩ của người ngoại đạo (múa dìu wa mắt thợ cả, hic hic), hổng đúng thì các đại ca tha thứ:
Theo muội thì xem ảnh đã qua photoshop như xem ... hoa giả. Mà hoa giả sờ mãi còn biết bị lừa chứ xem ảnh photoshop không bít bị lừa! :)
Có những trường hợp nào đó cần ảnh phải qua photoshop (cho ảnh chân dung cần động viên chủ chẳng hạn), nhưng muội hy vọng ảnh nghệ thuật và ảnh để chơi cho vui tuổi già thì đừng có dùng photoshop. Và cái giỏi của photographer là phải làm thêm một chức năng là nhà đạo diễn giỏi, để không có những thứ phá hỏng bố cục mình muốn có.
Quan niệm của Quế đúng, nhưng là quan điểm của thế kỉ 20, và cho các "CỤ DỀ" hêhêhê!
Không ai bắt buộc phải dùng PS trong nhiếp ảnh, dùng PS để chỉnh sửa ảnh chỉ là một chức năng "nhỏ như con thỏ hay ăn cỏ" so với con Tê giác Cát tiên vừa tuyệt chủng thôi :))( nói theo kiểu sát thủ đầu mưng mủ)
Bản thân một máy ảnh KTS đã mang trong thiết kế một dạng phần mềm chỉnh sửa ảnh nho nhỏ, nó điều khiển các thao tác để cho ra một ảnh số, mà xấu hay đẹp là do trình sử dụng các chức năng đó của người chụp, anh ngại chỉnh thì dùng tự động Auto, thích theo ý mình thì dùng A,M. Đôi khi ảnh có khiếm khuyết, người ta dùng vài chức năng của PS để sửa mà không phải tốn công đi chụp lại cái khác, Quế chụp được cái ảnh rất tâm đắc, với một ông bự chẳng hạn, nhưng chẳng may cười hơi bị to, tấm ảnh không thể chụp lại, mà vẫn rất muốn giữ tấm ảnh đó nhưng vẫn muốn mình không "cười to" như thế, vậy làm thế nào? phải nhờ đến PS, chỉ một loáng là xong, mà vẫn là "hoa" thật chứ không phải "hoa" giả. Và như thế PS không liên can gì đến bố cục, hay sự tài giỏi của photogapher.
Túm lại nếu biết sử dụng PS hay bất cứ một phần mềm đồ họa nào khác là một thế mạnh cho người yêu thích chụp ảnh như một thú chơi, điều này không phải anh phát ra mà là của rất nhiều Photograher thông minh, trên mạng hoặc ngoài đời.
Các phần mềm PS(PaintShopPro) - PhotoShop đều rất hay, đừng có lạm dụng thôi. Đôi khi chỉ cần một Click - để làm cho cái ảnh thêm nét - do lý do nào đó.
Đồng ý với TQ , chẳng cần DLSR - nếu yếu đời - yêu người (là bản thân đấy ạ) thì vẫn cứ có thể sống vui
@QT: Hic, muội vưỡn xài cái máy ảnh tậu hồi thế kỷ 20 mừ, đại ca TM xút muội sắm cái đời mới, mà muội hổng rành nên ko bít sắm cái chi thì hơn!
Tuy nhiên là qua hình của các đại ca TM, ĐH chụp bằng máy hiện đại, ngoài sự tuyệt vời của hình ảnh, thì muội ko khoái lắm chiện nóo ... chế màu! Vưỡn si nghĩ cũ rích đại ca ha! (hậu sinh mà hổng khả úy)
Theo anh cũng tùy, liệu cơm gắp mắm ấy mà, bài này là anh HT đăng để kích anh TM xài máy mới đấy, "ông già Lão Hâm 64 tuổi mà biết xài DSLR, biết lọ mọ PS" nữa là anh TM mới có gần sáu chục cái xuân xanh, cái câu cuối ấy nguy hiểm lắm đấy!
Nhưng nếu có điều kiện mà tậu cái đời mới cũng thú vị, màu săc cũng có thể điều chỉnh cho thật hơn, chứ "chế màu cho nó "sặc sỡ" cũng không khoái lắm!!!
còn cái này của HT :
"Máy tính biết dùng Linux như HH hay VTM mới là hay. Chứ Windows với Photoshop cả làng biết lấy trộm mà dùng, quá thường :-)"
phải xem lại nha, cái đèn xi nhan oto bị mất trộm, ra chợ trời mua lại đồ ăn cắp lắp vào xe, tức là mình bỏ tiền ra mua đồ ăn cắp thì là của mình chứ? Lỗi ở thằng ăn cắp, chứ không phải lỗi người dùng. PS hay Window cũng vậy thôi, lỗi là ở thằng cung cấp dịch vụ, mình là người tiêu dùng thông minh hehehe!
Theo tôi tất cả máy móc và phần mềm đều chỉ là công cụ. Vấn đề là con người sử dụng thành thục công cụ đó đến đâu để phục vụ ý tưởng(quan niệm về cái đẹp và tính hợp lý) trong sáng tác của mình.
Chuyện "màu mè" coi bộ cũng rối rắm, xin các cao nhân chỉ giáo:
- "Màu thật" và "màu đẹp" có giống nhau không? Nếu giống thì chị em makedi, son phấn để làm gì?
-Nhà chế tạo vắt óc chế máy và phần mềm tạo ra đủ thứ màu để làm gì?
Mọi thứ nếu bị lạm dụng, thái quá đêù dở, nhưng để đạt đến sự hài hòa thật không dễ chút nào.
@QT: mua hàng mất trộm là mua phải đồ gian, pháp luật không nể nang gì người mua đâu. Ông cứ thử mua một cái laptop từ nước ngoài đưa về mà không biết rõ nguồn gốc, rồi xách đi sang bên ấy xem. Coi chừng nó mời "hợp tác điều tra" :-)
@TM: Mỗi người là một thế giới bởi mỗi người cảm nhận thế giới theo cách riêng của mình, đương nhiên họ sống trong thế giới ấy chả giống ai. Có điều làm sao thế giới của mình có nhiều người cảm thông với mình thì vẫn vui vẻ hơn, hỉ :-)
@Q.MF: Tất cả các cao thủ nhiếp ảnh bây giờ đều coi phần mềm chỉnh sửa ảnh là một phương tiện không thể thiếu để sáng tác được hoàn thiện. Bất kỳ một sáng tác nào đều cần có hậu kỳ. Vấn đề hậu kỳ như thế nào, để bức ảnh được chấp nhận về nghệ thuật.
Riêng ảnh báo chí thì có những tiêu chuẩn riêng về chân thực.
TM ví mầu mè ảnh với make up của chị em là một sự so sánh thú vị, mình chẳng phải cao nhân mà cũng thấy ảnh số- khi lên màn hình xấu đẹp phụ thuộc nhiều vấn đề, cài đặt màn hình khác nhau cũng ra mầu ảnh khác nhau, vv. Mắt con người cũng vậy, có người bị mù màu chỉ thấy mỗi đen trắng, cho nên đòi hỏi có chuẩn rất khó. Riêng việc trang điểm của chị em, cần phải trang điểm mới đẹp, nhưng "trang điểm" hay "hóa trang" lại khác nhau đấy, một cô gái trang điểm nhẹ có vẻ bắt mắt hơn cô gái nhảy trát phấn son lòe loẹt, nói chung cũng không cầu toàn, tùy mắt mình mà chơi thôi, bạn bè góp ý chỉ là tham khảo, tôi nghĩ vậy, nhưng chắc các vị cao nhân sẽ thấy khác hehe!
Nghe các Cao nhân trong làng nghệ thuật bàn luận sốt ruột nhảy phắt vô cái:
Thực ra là ta nên tôn trọng cái chất lượng thực tế mà máy ảnh nó có được. nhưng cũng có khi máy nó bó tay vì điều kiện cụ thể nào đó thì PS là phao cứu sinh cho ảnh.
Về cụ thể, nếu ảnh chụp trong phòng ăn nhà hàng họ để đèn quá yếu theo mục đích của nhà hàng, nhưng nếu chụp ảnh thì kg thể xem được, vì ảnh hiện ra một lũ người chụm đầu giơ tay chân kg biết bàn luận, biểu quyết chống phá tổ chức nào.
Nếu qua PS, phóng sáng nền ảnh lên, lập tức tụi như trộm cướp kia bỗng hoá ra là các ông bạn hiền lành của mình đang vui vể ăn uống, chúc tụng nhau.
Vài lời nói vui cùng, mong cũng là một ý tốt cho mọi người.
Đăng nhận xét