Trung sĩ Nhất Tùng
(Câu chuyện này tôi đã đọc trên trang Quân Sử VN. Nghĩ là sáng tác văn học của những CCB chiến trường K. Sáng nay bạn Trỗi có việc, quay sang mấy tay QSVN, được rủ sang Đông Anh. Nghe tác giả và nhân vật hồi tưởng lại câu chuyện này. Giới thiệu cùng bạn Trỗi. HT)
Đại đội 1 tiểu đoàn 4 có hai thằng chơi thân với nhau. Thằng Căn (ảnh bên) ở Đông Anh, Hà Nội. Thằng Đặc ở Vĩnh Bảo, Hải Phòng. Đều là lính nhập ngũ năm 1978.
Nuôi sáo trong đơn vị hồi đó như một phong trào. Thằng Đặc nuôi một con sáo đen. Thằng Căn ra dân cũng xin được bọn trẻ con một con sáo đá. Giống sáo đá lông màu ghi pha đen, lớn con, lắm mồm nhưng có vẻ chậm chạp hơn sáo đen. Sáo đá thì nhiều thằng bảo quê chúng nó gọi là cà cưỡng. Về chuyện giống loài, tên gọi này thì đã khởi đầu cho nhiều trận cãi nhau, quê tao quê mày. Suýt đập lộn mấy lần rồi.
Sáo đen thì thằng Đặc làm cho nó cái lồng. Con sáo đá của thằng Căn thì đầu tiên nuôi trong ống bơ. Nhưng nó lớn nhanh lắm, cái ống bơ chật nên lại gửi sang cái lồng sáo đen. Tuy vậy, cái giống sáo nó cũng không hiếu chiến như gà chọi hay họa mi. Chúng nó chung lồng nhưng không mổ nhau. Chỉ tranh ăn những khi có châu chấu hai thằng bắt về.
Rồi sáo biết bay chuyền, rồi nhớn nhao trưởng thành thành ông kẹ sáo, chuyên gây phiền phức. Hai thằng đi chơi đi nhậu đâu là huýt sáo theo cho nó oai. Cứt sáo tanh lắm, ỉa trắng vai áo lính mà bọn nó vẫn chịu được. Cứt ai vừa mũi người ấy, ăn chơi phải nghiến răng. Có điều sáo còn thích phẹt cả vào áo của thằng Tào anh nuôi khi đang phơi nữa. Thằng này thì kỹ tính sạch sẽ, mà lại không yêu động vật lắm, nên có lần nó vồ được quả tang, dọa bóp chết toi. May nó nghĩ thế nào lại tha. Cả hội đang đánh tiến lên, một con sáo nhảy vào cắp cái bút bi ghi điểm, bay ra suối thả cái tõm. Điên cả ruột...
Lính 78 ở đơn vị tôi, đến năm 83, từ khi có Luật NVQS thì được chiếu cố hơn. Tác chiến dài ngày không phải đi nữa. Chỉ có xuống anh nuôi giúp việc lặt vặt hoặc tăng gia rau cỏ cải thiện...chờ đợt ra quân gần Tết. Gia tài có gì đâu? Mấy chục phụ cấp tiền Rịa lẫn tiền Việt. Anh em còn ở lại góp vào mỗi người cho một ít. Màn đem mắc cho chó để liên hoan. Ra chợ làm đôi tông Thái gan gà, ít xấp vải ka-tê nhét vào cái bồng lép kẹp là lên đường về quê mẹ.
Chuyến xe về nước, trên thùng tất nhiên ngoài những cái bồng lép cũng có cả những cái ba lô căng phồng thuốc Samit, kem đánh răng 3 màu, vải ocxpho Thái...Sợ bẹp cái lồng sáo, hai thằng để lên trên đống ba lô. Sáo thì không phân biệt được ba lô lép, ba lô đầy...buồn là nó phẹt lung tung. Mấy ông sĩ quan đi "công tác" nhờ xe lính ra quân, tưởng mình to, dọa quăng cái lồng sáo đi thì bị một trái nặng nặng tròn tròn gõ cái "cốp" vào mũ. Từ đó thôi không dám hót nữa. Đời thằng lính chiến, có cái lồng sáo là quý nhất, có họa điên mới dây vào làm gì ?
Trạm Long Bình, hành quân bộ ra ga Hố Nai, lên tàu hồi hương trên chuyến tàu áp Tết...Đến ga Đà Nẵng tàu dừng nghỉ lâu. Cả sân ga xanh áo lính tràn xuống ăn uống, rửa ráy. Thấy tiếng kêu thất thanh ở hàng cơm bên cạnh. Hóa ra là hai con sáo thửa cơ lao vào cướp cá cơm với tôm kho của người ta đang ăn. Bộ đội cười rộ lên...Mấy cô mấy bà đã có chồng, nhưng chắc chưa thấy một giống chim nào láo như thế! Không hổ danh chim bộ đội. Thằng Căn vỗ bốp bốp vòi nước máy đang chảy gọi:" Sáo tắm, sáo tắm!" Hai con sáo sà xuống, xòe cánh, vãy đuôi quạt nước tung tóe, la chí chóe. Dân tình bâu cả lại xem sáo tắm trên sân ga. Có người nằng nặc đòi trả 700 đồng đôi sáo. Một số tiền khá lớn lúc đó nhưng chúng nó dứt khoát không bán.
Qua đèo Hải Vân, ra đến đất Quảng Bình. Tàu bắt đầu chạy nhanh... Một con châu chấu ở đâu lạc vào bậu trên cửa sổ tàu. Thằng Đặc nhanh tay vồ được. Nó dứ dứ cho con sáo đen của nó, nhưng con đá lại giật được. Vẫn sẵn thuộc tính sở hữu, thiên vị nên nó mở lồng, túm con đá, lấy lại con châu chấu cho con đen ăn. Con châu chấu hơi to, con đen cặp ngang mỏ, lừa lựa xoay dọc để nuốt. Đã thế lại còn chui khỏi lồng, nhảy lên bậu cửa tàu để lảng xa con đá. Hấp! Một cơn gió phất qua, bạt con đen khỏi ô cửa sổ. Thằng Đặc nhoài mình ra khỏi ô cửa gọi ời ời sáo ơi, sáo à...Tiếng gọi của nó lạc đi trong tiếng bánh sắt nghiến ray ầm ầm....
Con sáo vẫn còn bay đuổi theo đoàn tàu mãi mới đuối hơi, rồi mất tích trong bầu trời phía sau...
Thứ Tư, tháng 2 17, 2010
SARI KAKEO _ CHIM SÁO SANG SÔNG
Gửi bởi HữuThành.Nguyễn lúc Thứ Tư, tháng 2 17, 2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
15 nhận xét:
Một câu chuyện đậm chất lính. Tôi tin câu chuyện còn có phần hai và kết thúc có hậu. Loài chim nói chung, và sáo nói riêng rất gắn bó và sống nghĩa tình với con người. Chắc chắn, nếu con đen không làm được, thì đời con đời cháu nó thế nào cũng bay tìm đến quê thằng Đặc sinh sống, rồi sinh con đẻ cái ở đấy.
Không tin cứ bảo thằng Đặc kiếm một con sáo đen con về nuôi, nếu dạy nó nói mà dạy kiểu gì cũng chỉ nói trọ trẹ, nếu thằng Đắc xuất hiện thì luôn mồm kêu "Bọ bọ!", thì đích thị chúng là hậu duệ của Con Đen, khỏi cần xét nghiệm ADN!
Doc bai viet ve linh o CPC ma minh lai thay nho nhung ngay o Dong Bac CPC.Linh thi song vo tu ,nhung lai muon duoc hai chu:Binh yen trong chien tranh!Khong nhung nuoi chim ma con suu tam hoa Lan rung nua chu.Minh va may cau em da tung chat ca cay go to co 50,60 phan chi de lay may nhanh phong lan vi no cao qua ma cay lai to khong treo len duoc!Chien tranh du qua roi nhung khi co ai goi lai ,lai thay thuong cho linh o chien truong CPC!
Bác Tấn Định nói rất chí lý.
Lúc con sáo hụt hơi mất tiêu rồi, thằng Căn bảo thằng Đặc:" Thôi, đưa cho bố mày cái lồng sáo."
Giá bẻ mỗi con một nửa con châu chấu thì đâu có mất!
Một truyện rất ngắn đọc hay quá.
TQ:Doc xong moi thay ngam ngui:Hai thang ban song chet voi nhau tren chien truong ,nhung trong cuoc song thuong nhat lai chang the nhuong cho nhau nua con chau chau ,day, ban chat nong dan hien rat ro ,"the moi dau" chu!
Gui TQ:buon vi nhung viec da va dang xay ra :Ho san sang hy sinh de cuu ban minh,chia nhau nhung ngum nuoc cuoi cung khi hanh quan chien dau,nhung... The moi cam nhan het y nghia ban minh da danh cho nhau qui den the nao!
Cái chuyện không nhường nửa con châu chấu cũng bình thường như bỏ đi một cơ hội vặt vãnh hàng ngày mà. Ai biết được cái tầu hỏa hơi nước thời ấy nó chạy nhanh thế.
"Thằng Đặc nhoài mình ra khỏi ô cửa gọi ời ời sáo ơi, sáo à...Tiếng gọi của nó lạc đi trong tiếng bánh sắt nghiến ray ầm ầm....
Con sáo vẫn còn bay đuổi theo đoàn tàu mãi mới đuối hơi, rồi mất tích trong bầu trời phía sau..." đoạn này đọc thấy nao lòng. Mất mát lớn quá.
HT kiếm đâu tư liệu mà viết hay thế nhỉ, rất sống động. Lâu lắm lắm rồi mới thấy HT viết cái gì đó ngoài công nghệ thông tin và chính phủ điện tử.
Còn Thủy "bều" qua CPC bị mìn còn đau lưng nữa không? Cái thân mình thì không thấy lo lại cứ đi thương những thằng khác. Già rồi nuôi chim với chơi lan lại đi vậy. Nhưng đừng nghĩ rằng bọn già cũng đáng thương như đám lính trẻ.
TT
Hèn nào nhiều bạn Trỗi gặp lại cứ bảo "blog của ông hơi bị ghê, viết gì lắm thế".
Các bọ soi kỹ một tý nhé. Tôi đăng không có nghĩa là tôi viết, đã dẫn cả nguồn rồi cơ mà. Nhiều bài còn do người khác đăng, xem dòng dưới bài mới thấy.
Thế này thì đội mũ "đạo văn" cho tôi rồi ông TT ơi.
Truyện naỳ làm tôi nhớ đến cặp sóc tôi nuôi trong rừng đaỏ Vạn hoa.Sáng sớm kẻng tập dục là nó rúc vaò lâý đuôi ngoaý vaò lỗ tai đánh thức mình dậy.Còn cặp chó phaỉ đôỉ 2 k đường chuyên cùng tôi đi gác,hoặc tôí khuya đi kiếm mâý con Tê tê làm bưã caỉ thiện...Baó haị 2 con Gốc và Gộc (lâý tên 2 con chó lúc đi sơ tán ở traị 15 BTTM)khi đã có da thịt thì bị cán bộ đaị đôị lâý cớ phòng chống chó daị bắt đi làm thịt để chúng nó chén vơí nhau.Cũng từ 2 chú chó yêu mà thằng tui bị giáng chức từ binh nhất xuống binh nhì vì can tôị lên phòng đaị đôị rủ cán bộ ra đánh nhau.
Câu chuyện khá cảm động đấy nhỉ, đời lính buồn lắm,nuôi con gì đó cũng là một cách làm cho đời lính vui hơn một chút,tình nghĩa như con sáo cũng là hiếm,loài vật còn vậy huống gì con người, hình ảnh đẹp nhất chính là lúc con người tiếc thương con vật mà gọi ời ời, còn con vật trung thành cố bay theo con người,dù nó biết là sẽ rã cánh mà hy sinh. Hồi bọn tôi chiến đấu không có dịp mà nuôi được con gì, may ra có vài con rận goá chồng thích hơi lính mà chui vào nằm cùng.:-)
Anh AK 7 ơi, em có biết 2 con chó ở T15-BTTM. Một con tên là Gốc, còn con kia tên là Sữa. Vì địa danh của T15 tại Ba vì lúc đấy là Gốc Sữa.
He he!Chỉ đc caí loí đúng.Vì đặt tên con đâù là Gốc nên con thứ 2 la Gộc cho dễ goị.Pác laò cùng ở traị sơ tán 15 đâý,baó danh đi.Cảm ơn.
Đăng nhận xét