Chủ Nhật, tháng 2 28, 2010

Chuyện đói

Đầu xuân, góp lời cùng Chí Quang về cái vụ ăn uống, thì ra chúng ta đều nhiều phen lao đao vì "đói kém", năm mới ôn nghèo kể khổ một chút cho vui cửa vui nhà.

***


Xuân một chín sáu chín. Chỉ còn vài hôm nữa là Tết, chúng tôi nhận lệnh hành quân vào một trận đánh mới, đơn vị sẽ hành quân bộ, mang theo ba ngày gạo cùng cuốc xẻng, tụi lính chúng tôi lấy làm ngạc nhiên, đánh nhau kiểu gì lạ vậy? chuẩn bị xuất phát mới được phổ biến nhiệm vụ, luồn sâu vào vùng địch, đào công sự pháo, đêm tổng tấn công mới kéo pháo vào nổ súng, tạo thế bất ngờ. Lúc đó tôi mới hiểu thế nào là “ tiên hạ thủ vi cường”, nôm na là ra tay trước để dành thế áp đảo, cứ tưởng trong cái trò đánh đấm nhăng nhít trẻ con mới có cái kiểu đó, hoá ra trong bàn cờ quân sự lớn, người ta cũng hư hư thực thực, cũng không có chỗ cho cái gọi là “quân tử”. Để chiến thắng, lời giao hẹn ngừng bắn mấy ngày Tết chỉ để “đòn” nhau mà thôi.
Kế hoạch không thuận lợi, đường xá bị oanh tạc dữ dội từ trước Tết, công binh vẫn chưa sửa xong nên xe pháo không vào được. Gạo mang theo có ba ngày mà một tuần đã trôi qua. Ngày mai mồng một Tết, đơn vị bị đói đã hai ngày, không thể để anh em mất sức chiến đấu nên chúng tôi được lệnh trên cho phép tuỳ nghi xử lý, muốn hiểu câu nói đó thì phải biết rằng kỷ luật chiến trường cũng khá nghiêm minh, trong mười lời thề quân đội có nói rằng không được lấy cái kim ,sợi chỉ của dân, khu vực chiến trường của chúng tôi dân chạy hết rồi, không được lấy cái kim sợi chỉ của dân nhưng không thấy nói cái khác thì có được lấy hay không, trong những trường hợp đặc biệt như lúc này phải biết vận dụng sáng tạo, miễn là không vi phạm câu chữ của lời thề. Chậc!
Chúng tôi vác vỏ chăn lần mò tìm kiếm trên các khe núi sườn đồi, các bản làng người bản xứ đã bị bom đạn cháy trụi, dân chúng bị lùa vào các khu tập trung từ mấy năm trước, sản phẩm hoa mầu chắc vẫn tồn tại đâu đó trên nương trên rẫy, nên thu hoạch đi không chim chuột ăn hết thì phí, vậy là hễ có khoảng trống nào trên rừng có hình vuông vuông thì mò lên. Cũng được vài bắp ngô rắn như đá, bỏ vào vỏ chăn vác về.
Bắp ngô ba tuổi cứng hơn đá tai mèo, đêm ba mươi tết năm ấy, ngồi trong hang lạnh, chúng tôi rang cái đám hạt xương xẩu ấy lên, chờ đến giao thừa, mỗi thằng một khẩu AK chĩa lên trời kéo cò. Mấy anh người nông thôn còn đủ sức kéo trọn một băng chứ tôi đói quá, người run lẩy bẩy, chân tay lạnh toát (đã bị đói bao giờ đâu) vác được khẩu súng ra khỏi hang tý thì ngất, rồi cũng kê được súng lên cành cây mắm môi mắm lợi kéo cò, súng nó giật phặc phặc một hồi tê tay quá chịu không được, đành ném cái uỵch rồi bảo anh trung đội trưởng: anh Liệu ơi! Cho em mấy hạt ngô lót bụng không em xỉu, không bắn hết được băng đạn này đâu. Ông ấy sợ tôi run tay hạ nòng súng tương vào anh em nên bảo: ừ thôi ưu tiên cho mày ba hạt ăn trước, đừng có mà bép xép, chúng nó biết được thì rách việc. Ba hạt ngô đó ngon hơn bất cứ thứ gì tôi đã được ăn, lúc đó tôi có cảm tưởng ba hạt ấy là hạt sâm chứ không phải ngô, cái thứ chất lỏng tan ra từ nó chảy vào dạ dày tiếp thêm cho tôi luồng sinh khí mới. Trong đêm tối mịt mùng, đồng đội thấy tôi đi lại hiên ngang cứ tròn mắt ngạc nhiên, chắc thằng này bị tẩu hoả.
Cuối cùng, phần quan trọng nhất là liên hoan chào năm mới cũng đến, mỗi thằng đến lượt mình đi đến bên cạnh trung đội trưởng, banh túi quần ra để ông này trút vào đó một bát ngô rang đã được gạt bằng miệng cẩn thận, không thằng nào hơn kém thằng nào. Cũng có anh hậu đậu đánh rơi vài hạt, lập tức có người nhặt hộ, đốt đuốc lên tìm thì đã sơ tán từ lâu rồi còn đâu!
Tôi nhảy lên võng, nhón từng hạt ngô cho vào miệng, nhấm nháp vị giòn giòn thơm thơm của cái thứ hạt mộc mạc ấy mà hình dung ra miếng bánh chưng ngày Tết ở quê nhà, giờ này nồi bánh chưng chắc đã được vớt ra, trong hơi nóng ngùn ngụt, mấy đứa nhỏ đang căng mắt tìm cho được cái bánh chưng nhỏ xinh được gói riêng cho chúng. Mấy thằng nhóc quỷ sứ chúng tôi thường trèo lên nóc mấy cái lô cốt cũ, đốt pháo ném vào bất cứ cái gì động đậy, nhất là những đôi trai gái đang tình tứ tản bộ đón xuân, nghịch dại quá, hoá ra sau này mình đưa bạn gái đi chơi cũng bị y hệt như vậy, đáng đời quá!
Đêm ba mươi Tết năm ấy trôi qua không kèn không trống, sáng mồng một, chúng tôi lục tục kéo nhau lên miệng hang, ở đó anh b trưởng đang ngồi chờ, lại banh miệng túi để anh trút vào đó một bát ngô rang, suất ăn của nửa ngày, bữa chiều chưa biết tính thế nào mà hầm pháo vẫn còn dang dở, phải đào xong trước khi trời tối.
ở hiền gặp lành, khi cái đói vô phương cứu vãn thì tôi lại gặp may, buồn tè quá, tôi nhảy lên thành công sự, tìm chỗ dốc bầu tâm tư, loanh quanh mò mẫm tìm xem có quả gì kiếm vài quả nhét bụng, đi được một hồi thấy cái gì loạt soạt, tưởng thám báo vội tháo súng cầm tay, nấp vội sau một thân cây, thò đầu ra thấy một chú trâu mộng, trời đất ơi nó to gần bằng con voi, đen xì, hai chiếc sừng cong vút,vì ở rừng lâu nên cậu chàng rất cảnh giác, liên tục đảo mắt nhìn quanh. Thức ăn đây rồi, tôi nghĩ bụng rồi cẩn thận bật khoá an toàn, đưa đầu ruồi vào chính giữa cặp sừng rồi kéo cò. Tôi là một thiện xạ nên chú trâu quỵ ngay xuống, không đau đớn gì, nó đã làm tròn nhiệm vụ trên trần thế là cứu giúp con người, giống vật thượng đẳng hơn nó một chút qua cơn hoạn nạn, thực tế là lúc đó tôi đã cầu nguyện cho nó thoát kiếp cầy kéo mà lên làm người, mặc dù kiếp người chắc gì đã sướng hơn trâu!
Nghe tiếng súng, mọi người chạy bổ về phía tôi, khi thấy con trâu to tướng nằm chỏng gọng, tất cả các cặp mắt đều sáng lên như những vì sao trong đêm tối, chẳng cần hỏi han gì nhiều, mỗi thằng một con dao găm, chọc, rạch ,cắt như điên. Chẳng máy chốc con trâu to tướng đã được lọc ra từng phần gọn gàng, mỗi cái chân giò của nó phải tám thằng khiêng ì à ì ạch mới tha được về hang đá hậu cứ, ở đó nó được lọc ra rồi cho vào nồi luộc, luộc chín rồi thì cắt dây rừng treo lủng lẳng lên những chiếc sào cho khô làm thức ăn dự trữ.
Chắc mẩm chiều hôm đó chúng tôi sẽ có một bữa thịt trâu luộc chấm muối no nê cho bõ mấy hôm đói meo. Chiều vùng núi đến sớm cùng hơi lạnh của sương giá, mấy chú lính hăm hở bước đến giá treo thịt trâu, chuẩn bị lấy một ít làm bữa chiều, mấy cặp mắt tròn xoe nhìn những tảng thịt lốm đốm những vệt trắng dài chi chit , một thằng bảo: -Sao trâu rừng béo thế nhỉ, mỡ cứ trắng phớ thế kia thì ngon lắm đấy!
Đói hoa cả mắt, nhìn cũng giống mỡ trâu lắm chứ, một thằng xách miếng thịt quẳng vào nồi nước sôi. Cái mà mọi người tưởng là mỡ nổi lềnh phềnh, cứ thế mà lãng du khắp mặt nước, không tan ra như mỡ bình thường, lấy thìa múc ra, dán mắt vào nhìn rồi hét :- eo! trứng ruồi, cả đám chúng tôi vớt lấy một ít nhìn kĩ thì đúng là trứng ruồi thật, những quả trứng hình bầu dục trắng như sữa, to như hạt đậu xanh, và nó là sản phẩm của con nhặng xanh vẫn bay thành từng đàn quanh đám xác chết tụi lính Thái, Mẹo rải rác nằm trên những con đường mòn trong rừng. Có tiếng hic lên rồi tiếng nôn oẹ ầm ĩ, chú lính đứng cạnh tôi ôm bụng nôn ra mật xanh mật vàng, lẫn trong đám bầy nhầy từ bụng anh ta là những hạt trứng ruồi lấm tấm chưa kịp tiêu hoá hết, thì ra đói quá, chú chàng đã bí mật bò ra nơi treo thịt ăn vụng mấy tảng, trong đó nhặng xanh đã kịp đẻ lên đó khá nhiều thứ mà anh ta cũng tưởng là mỡ, anh chàng này mất sức chiến đấu ba ngày liền.
Nỗi ám ảnh dằn vặt chúng tôi một thời gian khá lâu, chẳng thằng nào dám mó vào đám thịt ngon lành đang bị đầu độc ấy, lũ nhặng được thể kéo đến từng đàn vo ve ầm ĩ cả một khoảng rừng. Con đến muộn đẻ chồng lên con đẻ trước, trứng ruồi cứ thế mọc dài chấm đất, đứng xa nhìn trông như đám thạch nhũ trong hang động cacter vậy. Cấp uỷ họp bàn cấp tốc, đứng trước tình huống nguy nan từ lũ nhặng rừng, cần phải có quyết định nhanh chóng không thì lại có nguy cơ chết đói. Ông b trưởng huy động mấy anh cốt cán xông vào dùng khói xua đuổi lũ nhặng, những tảng thịt được cứu thoát nhanh chóng đưa ra gạt bỏ đám trứng lầy nhầy, số anh em còn lại dùng dao găm xẻo đám thịt phía ngoài vứt đi, còn lại ném tiếp vào nồi luộc, trông miếng thịt lại ngon lành như ai, dĩ nhiên sau đó còn một đợt giáo dục động viên, cho mấy anh trong diện phát triển xơi trước làm gương cho quần chúng học tập. Thấy các anh đó ăn được thì đám lính mới láo nháo cắt xẻo mà ăn, thực ra bẩn một tý còn hơn chết đói !
Một chiếc màn quân dụng được hy sinh để bảo vệ chỗ thịt trâu còn lại, nó đã giúp chúng tôi trụ vững trong mấy ngày cho đến khi xe pháo vượt đèo Phỉ tiến vào trận địa, chấm dứt một cái Tết đáng nhớ nhất trong cuộc đời quân ngũ của chúng tôi. Sau này, bị ám ảnh bởi kì đói vàng mắt ấy, chúng tôi chất đầy thùng chiếc xe xích tất cả những gì có thể ăn được, từ lương khô 702, bột trứng, đường sữa, giò hộp ,cá hộp cho đến thuốc lá Trung hoa bài, Đại tiền môn, những thứ đó được cân bằng thu nhập từ các kho tàng dành riêng cho các vị chỉ huy nước bạn mà anh ba ưu ái gửi tặng, dĩ nhiên với sự giúp đỡ đắc lực của không quân Hoa kì, các đơn vị bạn thường nhìn các hòm thực phẩm chất trên xe mà bảo “ pháo của các ông nòng vuông’’.

8 nhận xét:

Unknown nói...

QT ơi!Thấy Ô tả mà phát khiếp!Tôi chưa ăn mà tí nửa nôn ra đầy nhà đây!Đầu năm bạn cho bọn mình ăn món này sợ quá!Nhớ đời.

TQtrung nói...

Hoan nghênh Thuỷ bều viết chữ có dấu, đọc cho vui thôi nhé, chuyện xưa kể lại để cười thôi mà, có thật đấy, nhiều chuyện còn kinh hơn ấy chứ. thế ăn thua gì. :-)

HữuThành.Nguyễn nói...

Cái đám người Kinh (xứ Bắc) có truyền thống tôn thờ hủ nho, hay sợ bóng sợ vía, kinh bóng kinh ma, cái bẩn thật thì nhào vô cái bẩn chữ thì dè bỉu, làm bộ làm tịch.
Ai bảo là người Tây Dương treo thịt lên cho trứng nở thành giòi rơi xuống nó mới đánh trứng như mình xơi con rươi.
Chỉ cần thay đổi tư duy chút xíu là đơn vị ông Tt có món ngon ngày Tết rồi.

Nặc danh nói...

H.T xui người ta xơi món đấy thì đúng là ... xui dại. Mỗi dân tộc có những món riêng mà đứa khác chưa chắc ăn nổi. Riêng H.T thì chắc không ăn ... món do mình đề xuất rồi. Tụi nó đói thế mà còn phát khiếp thì lính Viện KTQS sẽ từ chối ngay H.T ạ. May mắn cho những ai chưa bị đói.
TT

TQtrung nói...

Thì đúng thế mà, tư duy con người làm hại chính họ,ví dụ câu chuyện của tôi, nhìn cảm quan thì đám trứng ruồi rất đẹp, to, tròn ,bóng bẩy và trắng như sữa, nếu không có ác cảm vì nó là con của loài ruồi thì đúng là có bữa ngon như HT nói,gần đây có một loạt phim trên kênh" khám phá" dạy cách vượt qua mọi trở ngại để sống sót, anh chàng trong phim có thể ăn trước máy quay tất cả con gì ngọ nguậy hoặc không ngọ nguậy, miễn để được tồn tại.

Nặc danh nói...

Trước các ông lính đói như thế mà rồi còn kịp đẻ trứng lên thịt trâu , kể cũng lạ thật . Hì hì .HH

Nặc danh nói...

Chào mừng Thủy bều đã nói được tiếng Việt.
Kính anh nặc danh: lính đói thì đói, nhưng nguyên tắc "tích cốc phòng cơ", ăn uống cũng phải tiết kiệm chứ, chỉ tiếc hồi đó đơn vị ảnh không sắm tủ lạnh, thành thử bị ... ăn ruồi.
Kính anh Hữu Thành: cái tụi Tây dương mọi rợ mới ăn giòi, chứ mình con cháu cụ Khổng, ai lại ... mần như rứa, ẹ.
HCQuang

TQtrung nói...

HH nói vậy vì nó chưa biết đói là gì, Hải không nhớ các cụ bảo tích cốc phòng cơ à, tuy bắn được con trâu rồi nhưng tự giác lắm , chưa dám ăn ngay, còn tính chyện để dành bữa khác nên mới bị thành nhà hộ sinh cho ruồi, trường hợp bất khả kháng mà, bài học của cái tay ăn vụng ấy thì đúng là "tham thì thâm" đấy