Thứ Sáu, tháng 4 25, 2014

5 điều bạn sẽ hối tiếc khi lìa trần

Bronnie Ware là một y tá người Australia, cô dành nhiều năm với nhiệm vụ chăm sóc bệnh nhân trong 12 tuần cuối trước khi rời xa cuộc sống. Cô ghi lại những lời trăn trối của họ trước khi mất, sau đó tập trung nhiều ý kiến và cho ra đời một cuốn sách mang tên "The top five regrets of dying".
Ware chỉ rõ những góc nhìn khác nhau của mọi người trong ngày cuối của cuộc sống, và bài học có được sau đó. Cô chia sẻ: "Khi tôi đặt câu hỏi về điều hối tiếc hay bất cứ thứ gì họ muốn làm khác đi, hầu hết các câu trả lời thường lặp lại rất giống nhau". Dưới đây là 5 điều hối tiếc phổ biến nhất của những người sắp rời xa thế giới:

1. Giá tôi có đủ can đảm để sống đúng với bản thân mình, chứ không phải là cuộc sống mà những người khác mong đợi ở tôi.
Đây là niềm hối tiếc phổ biến nhất. Khi con người ta nhận ra rằng cuộc đời của họ đang gần đến điểm kết thúc, ngoảnh nhìn lại, thật dễ dàng để nhận ra có bao nhiêu giấc mơ đã trôi đi mà chưa thành hiện thực. Hầu hết mọi người đã không tôn trọng thậm chí chỉ một nửa giấc mơ của mình và giờ đây họ phải ra đi trong suy nghĩ rằng điều này hoàn toàn do những gì họ đã lựa chọn, hoặc không lựa chọn. Sức khỏe mang lại một sự tự do mà rất ít người nhận ra, cho đến khi họ không còn có nó được nữa.

2. Giá mà tôi đã không làm việc cật lực.
Điều hối tiếc này này đến từ tất cả các bệnh nhân nam mà tôi chăm sóc. Họ đã bỏ lỡ tuổi trẻ của con cái họ cũng như sự đồng hành của người bạn đời. Phụ nữ cũng có nhắc đến điều hối tiếc này, nhưng vì hầu hết họ đến từ thế hệ cũ, họ đã không cần phải là trụ cột gia đình. Tất cả những người đàn ông mà tôi đã chăm sóc đều hối hận một cách sâu sắc rằng họ đã "chi tiêu" quá nhiều cuộc sống của họ để chạy đua với công việc.

3. Giá mà tôi có đủ can đảm để bộc lộ cảm xúc của mình.
Nhiều người phải ức chế cảm xúc của mình để giữ hòa khí với những người xung quanh. Kết quả là, họ phải tự nén mình xuống sống một cuộc sống tầm thường và không bao giờ trở thành người mà họ đã thực sự có khả năng trở thành. Nhiều căn bệnh phát triển liên quan đến sự cay đắng và oán giận mà họ đã phải ôm trong người.

4. Giá mà tôi giữ liên lạc với bạn bè của tôi.
Thường thì họ sẽ không thực sự nhận ra những lợi ích đầy đủ của những người bạn cũ cho đến những tuần cuối cùng của cuộc đời, và không phải lúc nào cũng có thể tìm lại được bạn bè. Nhiều người đã bị kẹt trong cuộc sống riêng của họ đến nỗi đã để những tình bạn vàng trôi đi theo năm tháng. Đến cuối đời họ cảm thấy rất ân hận bởi đã không dành đủ thời gian và nỗ lực để chăm chút cho tình bạn của mình. Tất cả họ đều nhớ đến những người bạn của mình khi họ đang hấp hối.

5. Giá mà tôi để cho bản thân mình được hạnh phúc hơn.
Đây là một niềm hối hận phổ biến đến mức ngạc nhiên. Nhiều người cho đến phút cuối cùng mới nhận ra hạnh phúc chính là một sự lựa chọn cho cuộc sống. Họ bị kẹt trong những mô hình và thói quen cũ. Cái gọi là "sự dễ chịu" của sự quen thuộc đã lấn át đời sống tinh thần cũng như thể chất của họ. Sự "sợ phải thay đổi" khiến họ phải giả vờ với mọi người xung quanh và với chính bản thân rằng họ đang rất mãn nguyện, nhưng thực ra, ở sâu bên trong, họ thèm được cười hết mình và có được lại sự khờ dại.

Hỡi anh em bạn bè, khi đọc xong bài này, từng người chúng ta có lẽ cũng phải nên soi xét, xem lại mình nếu một mai rồi mình sẽ phải ra đi: điều gì làmmình còn ân hận hay tiếc nối trên cõi trần này? bạn Chiến dế ơi, bác Hà lin ơi, Thanh rắn ơi và các bạn đã đi trước nữa ơi! Tôi biết các bạn còn nhiều trăn trở, hối tiếc cuộc sống này lắm. Chúng tôi đi sau các bạn sẽ phải sống những năm tháng còn lại như thế nào đây? cho khỏi phải sống hoài sống phí, để bớt đi những hối tiếc cuộc đời. Có lẽ phải sống thật với chính mình, phải biết và hiểu được 5 điều hối tiếc phổ biến nhất trước khi nhắm mắt xuôi tay để mà sống không hối tiếc. Mỗi người sẽ có một cảm nhận riêng để sống, đừng để cho mình bị kẹt trong những mô hình và thói quen cũ... Reng, reng reng! alô Em đây, anh ở đâu đó? ấy chết có độ rồi. Tôi phải đi đây... không có chết phí lắm. Chào anh em nhé!

9 nhận xét:

Unknown nói...

Tôi không tán thành !
Mỗi người có một quan điểm sống riêng , bởi thế có người đón nhận cái chết nhẹ tựa lông hồng , không có một chút lăn tăn , cũng có người ngược lại . Riêng tôi , nghĩ rằng mệnh trời cho được đến đâu hưởng đến đấy , chỉ đơn giản là chuyển hệ tọa độ mà thôi , chia tay vợ con , bạn bè chỗ này để về với cha mẹ , bạn bè chỗ kia . Khi còn sống tích cóp tài sản để khi chết chia cho các con , có mang theo đâu , vậy thì cũng chẳng có gì phải hối tiếc , bận tâm làm gì . Sinh Lão Bệnh Tử là lẽ thường , từ cát bụi lại trở về cát bụi , có gì đâu mà phải bận lòng . Hãy vui chơi cho đời thanh thản , không hận thù oán giận chi ai . Ở Hà nội vui vẻ Vườn treo , chuyển vào Sài gòn đã có Miền Đông , nơi nào cũng có bạn , đâu cũng vui như Tết . Mai mốt có về với cha mẹ thì lại gặp bạn Trỗi ở đó , lại hát hò lại vui lắm , biết đâu ? Chỉ cần : Nếu tôi chết , hãy chôn tôi với cây đàn Ghita !
Vậy nên tôi chẳng quan tâm đến mấy điều hối tiếc khi sống chết cận kề .

Lê Tự Thành nói...

Lâu lắm mới gặp Phước Bình. Mày sống thanh thản để khi có ra đi không ân hận thì kệ mầy chứ? Người ta tổng kết là với nhiều người thôi chứ có phải tất cả đâu sao mày còn "sân si" phản đối?
Có thể 5 điều họ tổng kết chưa đủ hết. Nhưng tao nghĩ thằng nào nhìn lại cuộc đời mình đều có thể nói "giá mà mình hiểu người thân, bạn bè và sống tốt với họ hơn".
TT

Nặc danh nói...

Tự Thành nói đúng đấy.Bài viết này là sự tổng kết của đa số ngươi bệnh khi được hỏi có còn ân hận luyến tiếc gì cuộc sông này trước lúc ra đi...và họ đã nói.Tôi cho lời nói trước lúc ra đi bao giờ cũng là thật vì còn gì đâu mà dấu.Trong chiến tranh,nhà văn đại tá Chu Lai cung đã từng nói:làm gì mà không sợ chết,chết ai cũng sợ chứ... nhưng nào là lý tưởng.ý chí... phải vượt qua.Bác trước lúc đi xa còn muốn nghe điệu hò vĩ dặm, còn day dứt mãi không nguôi..Còn P Bình mày là thằng chết không lăn tăn thì kệ mày.Tụi tao nếu chết còn nhiều lăn tăn lắm.Trong đó cũng lăn tăn vì có thằng như mày

HữuThành.Nguyễn nói...

Lại mắc lừa PB rồi, nó nói linh tinh loạn xạ cho mọi người cãi lấy vui.
Nó cũng có chơi ghi ta thật nhưng nào đâu đến mức "hãy chôn tôi với cây đàn Ghita!".
Bốc phét thấy rõ :-)

Nặc danh nói...

Xì! Tụi bây sai rồi!PB dù sao cũng qua thời gian ăn cơm,uống nước TQ rồi nên nhận thức bị ảnh hưởng của tư tưởng Mao Tr.Đông là "Tọa sơn quan Hổ đấu!".Xem ra ông PB còn nhuần nhuyễn Tư tưởng MTĐ lắm!/K4

Nặc danh nói...

Có người tới khi chết lại hối tiếc vì đã làm được 5 điều này. Vì làm được như vậy thì ko lên quan được, ko giàu được, ko ... được rất nhiều thứ mà có khi còn bị thiệt hại nữa. Đó cò lẽ cũng là điều nên hối tiếc!?

HMK6

Unknown nói...

Reng reng Cha nào có nhiều thì sợ mất, ko có thì chẳng sợ gì,có đâu mà tiếc. K4 có máy cha Đại gia bay giờ đang sống gấp, càng gấp càng nhanh đi, càng tiếc. Thôi kệ sống cho hết tuổi Trời cho, trước khi đi chia bôi cho khéo kẻo Nó đào Mình lên chia nốt. hà hà

Nặc danh nói...

F472:thảo nào cha "Thao láo" chẳng sợ mất,vì có gì đâu mà mất!..."Lại TIẾC" nhỉ?!He he...Ha Ha ha...!/TBK4

TK8 nói...

Cháu k biết mình sẽ hối tiếc những gì, nhưng chắc chắn có 1 điều "đáng lý mình phải đi chơi nhiều hơn".

Điều hối tiếc của bác Mèo thì bác í đã tâm sự trên Blog cách đây mấy năm "ông mà khôn như bi chừ thì bọn con gái chết hết với ông".