Thứ Sáu, tháng 4 27, 2007

TÔI NHẢY DÙ - Hà Chí Quang

Cũng như nấu một món ăn, tôi có bỏ gia vị vào bài này để được … vui thêm một chút.

Tùy bạn xếp tôi vào hạng lì hay nhút nhát để xác định mức độ gia giảm trong bài này.

Chúng tôi, học viên Lớp dù tròn khóa 1 Câu lạc bộ Hàng không phía nam, xin thề!

Thứ Ba, ngày 24/04/2007.

Sáng nay, chúng tôi – nhóm học viên nhảy đợt đầu tiên – tới Câu lạc bộ chuẩn bị cho cú nhảy dù vào sáng mai. Quái lạ, gấp dù không biết bao nhiêu lần, thế mà hôm nay coi bộ nghiêm túc quá. Anh bạn gấp dù chung với tôi cứ tẩn mẩn co, kéo, nắn vuốt từng chút một, cố gửi gắm tình cảm vào cái dù của Ngày Mai. Cũng phải, ngày mai nhảy từ độ cao chừng 900 mét xuống đất bằng cái dù do chính mình gấp, được thua do mình (mình làm mình chịu kêu mà ai thương). Quan trọng hóa vậy thôi chứ huấn luyện viên kiểm tra tụi tôi sát sao từng chút một, thậm chí “nhảy vô” gấp dùm.

Thứ Tư, ngày 25/04/2007.

5 giờ sáng, tất cả tề tựu tại Câu lạc bộ. Xe đưa chúng tôi ra sân bay. Sân bay hoạt động náo nhiệt. Tới nơi đã thấy dù “xếp hàng” ngay ngắn trên các tấm bạt trải ở góc sân.

Tập hợp. Hàng đầu là cánh phi công chuyên nghiệp tham gia huấn luyện định kì. Hàng sau là nhóm học viên tụi tôi. Cuối cùng là tốp huấn luyện viên dù. Huấn luyện viên hô anh em khởi động, rồi nhận dù, chỉnh dây đai, gài dù phụ, thao tác hệt dân chuyên nghiệp (nếu bạn đứng từ xa nhìn lại).

Quân y đo huyết áp – một “thủ tục thông quan”. “Bao nhiêu, bác sỹ”? “110/70, tốt”! “Anh kí vào đây”!

Chuyến bay thứ nhất dành cho cánh phi công chuyên nghiệp.

Chuyến thứ hai, nhóm học viên chúng tôi lục tục lên máy bay.

Máy bay cất cánh. Tiếng động cơ rền rĩ. Mây trời, mặt đất thấp thoáng.

Tới Biên hoà rồi.

Không thể nói tâm lý chúng tôi hoàn toàn bình thường.

Huấn luyện viên nhảy “khai trương”. Từng tốp 4 người một thứ tự tiến ra phía cửa và lần lượt “biến” khỏi máy bay, không do dự. Khá khen mấy ả Tố nga. Trong tốp nhảy, tôi nhẹ kí nên bị “dúi” xuống cuối hàng quân. (Theo quy tắc quân dù, anh nặng kí nhảy trước, anh nhẹ nhảy sau, cứ theo trọng lượng mà tuần tự, cấm cãi. Tôi giải thích ở đây để các bạn chớ hiểu là tôi nhát gan, lủi xuống cuối hàng quân).

Khách” xuống hết, tôi vào vị trí chuẩn bị. Chân trái bên trong, chân phải cách cửa 35 cm, xuống “trung bình tấn chéo”, rất chuyên nghiệp! Gió phừng phực qua cửa máy bay. Huấn luyện viên hô “nhảy!”. Đạp chân trái vào mép cửa máy bay, tôi “phi” ra ngoài.

Rơi được 1 giây.

Chân không đến đất, cật không đến giời. Hun hút, hun hút. Ruột gan nhảy lên đầu. Hồi thời phổ thông, mình chê ông Tố Hữu không biết gì về giải phẫu khi ông tả Mỵ Châu “… trái tim lầm chỗ để lên đầu …”, nay mới biết ổng có lý, ít ra là trong hoàn cảnh này.

Rơi được 2 giây.

Hai bàn chân mềm như con sứa bị dạt lên bãi cát nóng bỏng. Chắc bộ mặt bây giờ méo xẹo, vô phúc cho mình nếu có tay săn ảnh bay ngang qua không phận.

Rơi được 3 giây.

Giật chốt mở dù!

Rơi được 4 giây.

Rơi được 5 giây.

Rơi được 6 … Sao lâu vậy kìa, dù không mở chăng? Hay ta hô khẩu hiệu? Có lẽ mình chọn khẩu hiệu mà anh Nguyễn Văn Trỗi đã hô trước pháp trường?

Hực! Cơ thể bị một bàn tay khổng lồ giật ngược, giống hệt chú ếch ăn trúng dây câu.

Vội vàng ngó lên trời : dù mở đẹp. Ơn đảng, ơn chính phủ.

Yên chí rồi. Lật đật chỉnh lại dây đai để tạo thế ngồi “chững chạc”.

Ngẫm lại mới cảm thông cho người đời, cứ ham thích ô dù.

Ngó xuống đất : đồng ruộng, thành phố trong tầm mắt.

Rõ thật là : “Nhất lung thiên địa tàng thân tiểu,

Vạn lý phong vân cử mục tầm”.

Tạm dịch : Một vòm trời đất nhốt một tấm thân nhỏ bé,

Gió mây vạn dặm nhưng với ta chỉ gói gọn trong tầm mắt.

(Ghi chú : Đây là câu thơ của thủ lĩnh nghĩa quân Nguyễn Hữu Cầu, thế kỉ XVIII)

Thú vị thật. Không biết mây trời đẹp hơn hay thơ mặt đất đẹp hơn.

Nhìn sang bên, anh bạn cùng tốp nhảy dù chắc đang hưởng thú “dọc ngang nào biết trên đầu có ai”.

Xuống cách mặt đất chừng 300 mét, loa phóng thanh gọi lên nhắc nhở những cái đầu mơ màng. “Số 4 kéo dây lái phải” – tiếng gọi ấm áp từ MẶT ĐẤT.

Bực thật, mình kéo dây lái “như điên” mà cái dù cứ lần khân không “xích vô” cái vạch chuẩn “chữ T”. Thế là mất toi cái phần quà của ông trung tá Chủ nhiệm Câu lạc bộ hứa tặng cho người “cán vạch”.

Số 4 chụm chân chuẩn bị tiếp đất”.

Tôi vươn người kéo hai dây sau. Mặt đất trôi tà tà như khi chạy xe gắn máy đi dạo phố. Tiếp đất này! Huỵch! Thẳng tắp như cột đèn, hẳn mình tiếp đất đúng “thế võ” đã luyện tập.

Vỗ trán, sách nói sau khi tiếp đất phải lộn một vòng rồi chạy ngang để tránh bị dù kéo lê dưới đất. Thế là tất tưởi nửa bò nửa chạy, được ba “bước bò” nhìn lại thấy vòm dù hạ xuống yên vị dưới đất mà bật cười. Dù có kéo mình đâu mà phải áp dụng bài chạy ngang chạy ngửa. Thôi, cuộn dù. Cuộn bó dây dù quanh tay, rồi kéo qua, xong rồi … Một anh chiến sỹ đạp cây rẽ lối tới giúp tôi cuộn dù, “chú cứ để cháu”. Hai “chú cháu” lễ mễ mang dù về khu vực trung tâm.

Về tới khu vực trung tâm, anh em lao xao chúc mừng, tặng hoa, chụp hình. Cánh phi công chuyên nghiệp dàn một hàng ngang, vui vẻ bắt tay chào hỏi. Tụi tôi thi nhau kể lại cảm xúc “đầu đời” – từ trên trời rơi xuống đâu phải trò đùa. Trời chỉ to bằng cái vung. Nhóm phi công im lặng lắng nghe, độ lượng.

Lui quân.

Về tới câu lạc bộ, tụi tôi rôm rả gấp dù cho chuyến ngày mai. Cảm xúc vẫn còn y nguyên.


Thứ Năm, ngày 26/04/2007.

Hôm nay mùng mười tháng ba, giổ tổ Hùng vương. Lẽ ra phải thắp cho cụ tổ nén nhang.

Nhóm “nhảy dù đợt một” bỗng trở thành “cựu binh” trước anh em chưa được nhảy, tư thế tác phong dường như chững chạc hơn.

Ra sân bay. Đeo dù. Lên máy bay. Lượt này có người nhẹ kí hơn, nên tôi không bị xếp hạng chót.

Chuẩn bị nhảy.

Rời cửa máy bay! Rơi được 1 giây. Rơi được 2 giây. Hình bóng Mỵ Châu và con sứa trên bãi biển dường như đã mờ nhạt. Tại sao mình rơi cứ bị nghiêng nghiêng thế nhỉ?

Rơi được 3 giây. Giật chốt mở dù!

Rơi được 4 giây. Rơi được 5 giây. Tôi cảm nhận rõ vòm dù, dây dù đang tuôn ra trên vai. Theo sách thì mình đã rơi được 110 mét, cũng có thể là 147 mét.

Hực! Nhìn lên, dù mở trắng muốt, tròn xoe như … dù tròn.

Không gian bao la.

Vừng đông đã hửng sáng,

Núi non xanh ngàn trùng.

( nói cho có vần có điệu, chứ Biên hòa làm gì có núi non).

Nhổ nước miếng kiểm tra xem gió chiều nào mình che chiều đó. Không có “một miếng gió”, chẳng biết nên che chiều nào. Thôi thì, lúc lôi dây lái, lúc vời dây … điều khiển, quyết cho dù nó lạng qua lạng lại một chút “làm mầu” với mặt đất. Chẳng gì mình cũng là dân”cựu binh”.

Mặt đất gọi.

Sẵn sàng này! Tiếp đất này! Hai chân khép chặt, xuống rất đẹp, huỵch! Ủa, sao cái mông lại dở chứng gõ xuống đất Hôm nay sao mình kém thế. Lỗi tại Gió chứ không phải tại Bọ. Ngó qua đã thấy một anh chiến sỹ có mặt. “Lúc chạm đất, chú không được bỏ tay ra” – anh ta góp ý. “Ừ, chú quên”. Chú cháu thu dù.

Lên xe, lui quân.

Về tới câu lạc bộ, anh em thi nhau kể lại cảm xúc “đầu đời” – từ trên trời rơi xuống đâu phải trò đùa. Trời chỉ to bằng cái vung. Nhóm “nhảy dù đợt mt” im lặng lắng nghe, độ lượng. Cựu binh ắt vênh váo.


Thứ Bảy, ngày 28/04/2007.

Chúng tôi ra sân bay, trước để động viên chuyến nhảy “khóa sổ” của Lớp dù tròn khóa 1, sau thì, biết đâu đấy, máy bay dư ghế, huấn luyện viên cho mình “quá giang”, nhảy dù “ké”.

Cứ đà này thì chẳng mấy hồi mình kỉ niệm cú nhảy dù lần thứ một ngàn.

Hà Chí Quang.

9 nhận xét:

Nặc danh nói...

Tin thêm.
Sáng 27/04/2007, do biết chắc còn dư 5 ghế, nên tôi mò vào CLB hàng không làm cuộc "vận động hành lang" xin thi lại (tức xin nhảy dù lần thứ 3). Tới nơi đã thấy 4 tên nữa đang ở "hành lang". Nói chung 5 tên này thuộc diện được CLB quan tâm hơn, nên chúng mới liều như rứa. Sau nấy cú trao đổi, cuối cùng CLB đồng ý.
Sáng 28/04/2007, tôi đã thực hành cú nhảy dù lần 3 tốt đẹp, ở độ cao 800 mét. Cũng như 2 lần trước, tôi lái dù (lái gió) hoài mà không về được gần vạch chuẩn. Tại cái dù này nó dở, chứ không phải do tôi.
Nhảy dù lâng lâng, hồi hộp nhưng tuyệt vời, không biết tả ra sao cho đủ. Bầu trời vẫn cùng tôi.
Xin được chia xẻ cảm xúc của tôi với các bạn.
HCQuang

Hữu Thành Ng nói...

Hôm nay trời đẹp mây cao,
Có anh Hà Chí rơi vào khoảng không.
Bạn rằng anh sẽ lái dầm.
Anh rằng khoái lắm chẳng hâm tí nào.
Tao còn có ý lần sau,
Sẽ đi du lịch bằng tầu con thoi.
Chúng bay chống mắt mà coi.
Nhưng Hoàng Quang hỡi, đưa tao ít "xèng".
Hữu Thành

"Xèng" thì nào có thiếu chi,
Miễn sao Hà Chí bay cao, bay nhiều.(Thể theo nguyện vọng của ông)
Và : Chúc mừng "Đầu bạc" Chí Quang,
thành công rực rỡ trong lần nhảy du .(nhảy dù)
Hoàng Quang

Nặc danh nói...

Tối 28/04/07, nhân Phú Hòa vào SGN, anh em làm bữa gặp mặt. Tôi có khoe khoang thành tích nhảy dù. Có ông hỏi tôi, như thế nào là nhảy dù không thành công. Có mấy tình huống:
1/ Anh em thì ào ào "biến" ra cửa máy bay, còn tới phiên bọ thì lưỡng lự và HLV phải đẩy vào vai bọ cho "rớt" ra ngoài.
2/ Tiếp đất bị chấn thương.
3/ Hoàn toàn không điều khiển dù (do quá sợ). Mặt đất gọi loa hướng dẫn liên tục nhưng bọ vẫn "mần thinh". Có thể là bọ bị xỉu một lúc, hoặc tay chân cứng đơ không thể điều khiển được dù. Hoặc cả tốp bay về đằng đông, riêng bọ bay về đằng tây, gọi kiểu gì bọ cũng không quay lại. Hoặc dù chính vẫn ok nhưng bọ lại mở dù dự bị ...
4/ Khi đang lơ lửng trên không, anh gây sự cố không đáng có cho người khác (đồng nghĩa với việc anh gây sự cố cho anh, ví dụ anh chui vào dù của người ta).
5/ Còn nếu dù không mở thì không sao, HLV sẽ cho anh về nhà gấp dù và được thi lại miễn phí.
Nói chung huấn luyện viên không quá khắt khe khi nhận xét, nhưng anh "bết" quá thì đồng môn xì xèo, mất mặt.
Trong bữa nhậu nói trên có thằng cháu của anh Việt Hoa, 27 tuổi, hỏi tôi "chú có sợ không"? "Sợ chứ"! "Sợ sao nhảy"? Nói sao đây. Vận động viên điền kinh chạy như điên chỉ để hơn thằng kia 0,01 giây. VĐV cử tạ nhấc cục gang lên ngang đầu, thế là nhảy tung tưng, chả có gì thú vị. VĐV leo núi, mệt nhọc nguy hiểm, chẳng biết vui cái nỗi gì, ở nhà uống trà sướng hơn. Có lẽ, môn thể thao mạo hiểm thú vị là ở chỗ, anh chế ngự được nỗi sợ của bản thân để làm được chuyện mà trước đó anh không thể làm được. (Tới khi anh hết sợ thì hết thú vị). Không biết có đúng không, nhưng tôi đã trả lời thằng cháu như rứa.
HCQuang

TranKienQuoc nói...

Sáng thứ 3, 15/5/07, cùng đi dự khai mạc Triển lãm tranh Phạm Lực, lâu ngày khg gặp nhau, HCQuang trách tôi khg có "nhời khen" về vụ anh nhảy dù. Nghe 2 từ "nhảy dù" là liên tưởng ngay hồi 1978-79 mấy chú cán bộ "xấu" nhảy dù vào nhà bà con bị "ép di cư". Chả lẽ bạn mình xấu đến thế?
... Chuyện xưa gồi! Nay đã U60, tóc đã bạc (bạc nhất trong đám lính nhảy), vậy mà dám nhắm mắt nhắm mũi, nhịn thở nhảy từ trên cao mấy trăm mét xuống. Lúc nhảy có phải gọi mẹ khg! Ghê quá! Anh xứng đáng được thưởng "Huân chương liều mạng" đấy!
Tôi giống anh tuy già nhưng vẫn ham "xì-po". Tôi thì mê đá bóng tập thể (đá sân "toa" chuẩn), còn anh cứ "âm thầm đảng viên" ngày ngày đạp xe ra bể bơi Yết Kiêu "bơi nội". Đôi khi 1 mình ra Nha Trang lặn có khí tài. (Chắc định mò báu vật của bọn pirate bị đánh chìm? Già rồi còn ham tiền!). Nay anh liều mạng hay do thích cảm giác mạnh? Thôi thì "ní nuận thế lào" cũng đúng, cũng hợp "nô-gic".
Chúc anh bay cao bay xa hơn nữa, nhưng đừng đi luôn vì tháng 10 này còn phải đi Quế Lâm dự Hội trường Y Trung 70 "lăm"!

Nặc danh nói...

OA>>>!!! chú Quang giỏi quá!!! Hihih nghe chú tả mà thích quá chừng!!! ^____^
camle

Nặc danh nói...

Ngẫu nhiên quay lại các bài hồi xưa, mới biết có cô bé camle (Cẩm Lệ?) gửi thư động viên mình nhân ngày 07/07/2007 (và Thứ 7). Chú cảm ơn con vì sự quan tâm.
Mà con là con nhà ai zậy cà? Chắc là con của ba "Liên Sô".
Nếu con thích, chú sẽ viết 1 bài tả thực 100% về tâm trạng, cảm giác của người nhảy dù, chứ không thêm gia vị như bài đã đăng.
HCQuang

Nặc danh nói...

hihi!! dạ đúng rồi ạ!! con gái Ba "Liên Sô" đây ạ!!! :P chú Q đoán hay ghê ta!! :D, chú Q ưi!! cháu xin phép copy bài nì của chú rồi post trong blog cháu nhé!!? :D để bọn chúng nó biết thế nào là U50-60 "OH YeaH" như thế nào chú nhé!! :D
camle

Nặc danh nói...

hihi!!dạ đúng rồi ạ!!! con gái của Ba "Liên Sô" đây!! vâng chú viết tiếp đi, cháu hoà hứng đọc lắm !!!hihi Chú Q cho cháu xin phép lấy bài của chú để post lên blog cháu nhé ^___^ hihi để cháu khoe với chúng nó là U50-60 cũng "OH yeah" lắm!!!:D

chú nhớ viết tiếp nhé!!
camle
p/s: ui cháu wên. chắc chú cũng chụp hình phải ko!? cho cháu xin vài tấm để post lên cho xinh động lun :D!! hihi, đây email của cha'u đây ạ!! caleen_camle@yahoo.com

Nặc danh nói...

OK, bài trên blog là của chung, ai muốn sử dụng thì cứ tự nhiên, kể cả con gái của ba LiênSô.
Sẽ gặp lại con.
HCQuang