Thứ Hai, tháng 4 09, 2007

Bình "loạn" về "tính Trỗi"

Hoàng Quang vừa đăng bài của Hà Chí Thành về "tính Trỗi". Dương Minh có ngay lời góp và tỏ ý muốn những lời góp này thành một bài bình "loạn" riêng. Ok. Thực ra anh em mình vốn giống nhau ở điểm hầu hết hình thành nhân cách không được tự nhiên lắm. Tôi nghĩ là bọn mình vốn được nặn ra để mà làm việc cho người khác, để mà quên mình, để mà vì mọi người. Không ngờ bọn mình lại là trọng điểm giao thời ý thức hệ. Cái mình có thì xã hội không cần, cái xã hội cần thì mình không có. Đa số anh em mình có vẻ yếm thế vì nhiều nguyên nhân. Đa phần ban đầu vì có ý thức tổ chức kỉ luật. Cấp trên, tổ chức nói là nghe, đến khi nhận ra thì muộn, không có mưu sâu kế hiểm, thúc thủ. Chả còn triết lí nào cho cuộc sống, những thứ tiểu tư sản, đồ nho, ... nó mới tự trỗi dậy trong mỗi con người. Lòng tự trọng theo những tiêu chuẩn bị coi là lỗi thời phải tự bảo vệ bằng cách tránh né dòng chảy của cuộc sống. Những thứ mà Dương Minh gọi là "đểu" có nhiều cái là giá trị được thừa nhận thời nay. Nó chỉ là đểu với những "đồ cổ" thôi. Phi lộ cho cái bình "loạn" này thế là nhiều rồi, nhân đây cũng tranh thủ loạn một tí. Mời mọi người tiếp tục cho vào "lời góp", tôi sẽ cẩu nó ra ngoài theo thứ tự đến sau ở trên cho dễ nhận ra. Hữu Thành.

Theo tôi thì : thời của lính Trỗi đã hết rồi,nếu có còn thì chỉ còn với dăm ông bộ trường này,tư lệnh kia mà thôi(buồn thay).Với diễn đàn này chẳng qua là để anh em mình tự mổ xẻ và nhìn nhận về mình cho vui "tuổi già".Vì thế ta cứ nói "toạc móng heo" để người khác có thể "OK-đồng ý,đúng" và cũng có thể có ý kiến phản bác (cho vui).
Hỡinhững người bạn Trỗi,cái mà đa số các bạn(và cả tôi nữa)không có được là "Chí tiến thủ"(ở đây tôi chỉ đề cập đến những người còn sống,còn những người đã anh dũng hi sinh thì miễn bàn).Mà đã không có chí tiến thủ thì về hưu non hay chỉ là quan chức làng nhàng... là lẽ đương nhiên.
Chí Thành đã nói rất đúng là :"Là một “gã Trỗi” không thể đưa cánh tay nặng trịch lên bấm chuông nhà lãnh đạo để gặp mặt, để trình bày những ý tưởng tốt đẹp hoàn toàn có ích cho việc chung, phù hợp với ý đồ lãnh đạo và cho cả sự nghiệp của bản thân mình, chỉ vì gã đã mang “tính Trỗi” .Theo tôi : Thực chất "Tính Trỗi" ở chỗ này là lòng tự trọng và (xin lỗi) là sự hèn nhát.
Rất,rất nhiễu lính Trỗi có đầy đủ điều kiện ra vào nhà Thủ tướng,Bộ trưởng hay tướng lĩnh... và ngồi nói chuyện với các bậc tiền bối đó như là con cháu trong gia đình.Hoàn toàn có thể lợi dụng (dù là chút xíu)các mối quan hệ đó để thăng tiến trên "Quan lộ".Nhưng hầu như không một lính Trỗi nào đã làm điều đó.Hành động này rất đúng,đúng theo cách nhìn của những người cộng sản chân chính.Nhưng hành động này cũng thể hiện rằng : anh không có chí làm quan,anh không biết nắm lấy cơ hội để thăng quan tiến chức.Và có thể anh đã để kẻ khác "đểu" hơn anh(như cách nói của DMinh)dám "đấu đá tùm lum" trở thành "Sếp" của anh.Chính vì không có chí tiến thủ nên mặc dù rất có điều kiện thăng tiến trên "Quan lộ" lẽ ra anh đã phải trở thành ông bộ trưởng này,ông tướng kia từ lâu rồi(và điều này rất có thể sẽ giúp ích nhiều cho xã hội) thì ngược lại đến giữa đời anh lại rất yên phận với cái chân "cán bộ cạo giấy" mà thôi.Và xét theo một quan điểm khác (của tôi) thì đấy là biểu hiện của sự "hèn nhát".
Bây giờ lại đã gần 1 giờ sáng rồi,sáng sớm mai phải lên "Sứ" ở Berlin có việc nên tôi lại phải tạm dừng ở đây hẹn tối mai "loạn bình" tiếp.Chúc các bạn ngủ ngon.Quang xèng. 9/4/2007.

Từ lâu rồi tôi đã nghĩ đến bản tính chung của đại đa số " lính Trỗi " nhà mình để đưa ra kết luận mà anh em mình đã nêu ra trong blog là : giản dị trong cuộc sống, sẵn sàng giúp đỡ bạn bè, không khúm núm, nịnh bợ, làm việc với hiệu suất cao nhất không kể ngày đêm, ... Tuy vậy lính Trỗi nhà mình có yếu điểm là không " nhanh nhẹn " trong khi sử thế với đời, không hợp thời cuộc vì thẳng tính quá.

Các thầy cô giáo trường Trỗi đã trao cho chúng mình không chỉ về kiến thức văn hóa mà còn cả về kiến thức về cách sống của con người theo đúng với đạo lý, lương tâm của nó. 5 - 6 năm so với cả cuộc đời của một con người thì rất ngắn ngủi nhưng lại ở đúng vào thời điểm anh em mình đang chập chững bước vào tuổi trưởng thành, sống bên nhau 24/24 tiếng nên đã để lại cho mọi người một tiềm thức sống hằn sâu vào suy nghĩ của mỗi người.

Cũng phải thôi, trong thời điểm mà nhiều học sinh phổ thông khác vẫn còn làm nũng Bố Mẹ thì lính Trỗi chúng mình đã phải làm quen với cuộc sống tự lập, gần như cuộc sống của những người lính thực thụ. Sáng ra sau khi tập thể dục là chăn màn phải được xếp gọn gàng, vuông vắn như " cục gạch ". Tất cả những cái gì được gọi là " mốt " của thời đại như quần ống loe, ống bó, áo cánh nhạn, tóc dài chờm tai,.... đều hoàn toàn xa lạ với chúng mình, những đứa quanh năm chỉ mặc trên người bộ đồng phục của trường Trỗi.
Trường Trỗi đã giúp chúng mình gắn bó cuộc sống riêng của từng người và giúp chúng mình hiểu được ý nghĩa của 3 từ " sống vì bạn ". Ở đâu cũng vậy thôi, có người tốt, có người xấu nhưng tôi tin rằng cho đến giờ, dù ở đâu, làm gì thì đại đa số anh em mình đều tự hào với quá khứ của mình. LÍNH TRƯỜNG TRỖI.

Vì sống xa quê hương lâu rồi, không nắm được thời cuộc nên trong những lần về Việt Nam đầu tiên tôi ngạc nhiên vì tại sao nhiều đứa bạn mình về nghỉ hưu sớm thế? Dần dần tôi mới hiểu và nhận ra được điều này. Nguyên nhân thì có thể có nhiều nhưng một trong những nguyên nhân chính là cái tính " không hợp thời " của anh em mình nhưng tôi đã viết ở phần trên. Lính Trỗi nhà mình sống thẳng và dám nói thẳng nên dễ không " hợp cạ " với môi trường làm việc của mình. Trong một lần về Việt Nam thì tôi có gặp Trần Dũng Triệu ( K5, con Bác Trần Đại Nghĩa ). Ngồi tâm sự ngoài quán bia thì nó cho biết là khả năng ra làm việc ở cơ quan dân sự với chức vụ cao nhưng nó không ra bởi vì ở trong môi trường ấy mà ngồi ghế cấp trưởng thì sẽ bị bọn cấp phó tìm cách bắt mình " ăn ". Không ăn , không vào guồng với bọn nó thì sẽ bị bọn nó tìm cách hất đi mà nếu " ăn " cùng với bọn nó thì automat là mình sẽ trở thành đầu sai của bọn nó. Bọn nó bảo ký thì mình ký vì đã " há miệng mắc quai " rồi,....phức tạp vậy đấy. Lính Trỗi nhà mình sẵn sàng làm tất cả mọi việc, dù khó đến đâu ( thấm gì so với những ngày mưa tầm tã ở Đại Từ mà chúng mình vẫn lên núi vác củi, vác nứa về cho nhà bếp hoặc để làm nhà ) thế nhưng anh em mình không thể quen được với kiểu sống " thời đại hóa " này. Tôi tin rằng những lính Trỗi đạt được vị trí trong xã hội là do sự nỗ lực của chính bản thân mình, bằng tiềm năng thật sự của mình chứ không phải bằng những con đường khác. Chúng mình sống và làm việc bằng lương tâm trong sạch để sau này, khi nhắm mắt ra đi sẽ không phải ân hận về những gì đã qua. Cũng phải thôi bởi vì bọn mình là những NGƯỜI LÍNH TRƯỜNG TRỖI. Phú Hòa, 7/4/2007.

Thật thú vị khi tôi nhận được bài viết về "Tính Trỗi" của Hà "mèo".Tôi cho là nó đã "chọc ngoáy" vào đúng chỗ ngứa của không chỉ riêng tôi mà còn của rất,rất nhiều lính Trỗi những kẻ đã được đào tạo một cách bài bản và đã một thời từng được coi là lực lượng nòng cốt,lực lượng kế cận tin cậy của Đảng và quân đôị.Đến hôm nay kết quả là thế nào?Trừ một số anh em đã anh dũng hi sinh trong chiến đấu thì số người thành đạt trên Quan lộ hay doanh nhân danh tiếng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.Số còn lại,là đại đa số,thì hoặc về hưu non hoặc chỉ là quan chức-doanh nhân làng nhàng hoặc bi bét hơn nữa là bọn tôi,những kẻ "tha phương cầu thực" nơi xứ người.
Tôi dám đoan chắc rằng nếu không phải là 100% thì cũng có tới 99,99% anh em mình tự hào là "học sinh trường Trỗi".Chí Quang đã có ý kién rất hay là: Ban LL trường Trỗi (Đề nghị Đ/C Kiến Quốc lưu ý) nên có thêm danh sách Khóa 9 (mặc dù trường ta chỉ có đến khóa 8) để ghi tên những người "bạn Trỗi".Mặc dù sống trên đất Đức nhưng tôi cũng gặp không ít trường hợp có một anh bạn nào đó thao thao kể chụyên về trường Trỗi cứ như thể anh ta là một trong những người có mặt đầu tiên khi khai sinh lập địa trường ta.Nhưng rồi chỉ vài "đường chuyền" sai địa chỉ thế là anh ta bị "ọoc-giơ" liền,hóa ra anh ta chỉ chơi rất thân với nhiều lính Trỗi mà thôi.Thế mới biết danh tiếng trường ta không chỉ gói gọn ở trong nước mà còn nổi tiếng cả ở Phương Tây,đáng tự hào quá đi chứ lị.Tôi nghĩ Sự tự hào ở đây là xứng đáng bỏi vì mình có quyền tự hào với truyền thống cách mạng mà ông bố bà mẹ đã để lại cho con cháu.Tự hào vì có một ngôi trường với những thầy cô giáo đầy đủ Đức-Tài tận tụy với học sinh như chính con em ruột thịt của mình.Và tự hào có những người bạn là những anh hùng,liệt sĩ đã hi sinh vì tổ quốc.
Điều đáng tự hào nữa là "cái tình" của lính Trỗi.Chỉ học với nhau nhiều nhất cũng chỉ 5,6 năm và ít nhất có khi chỉ vài ba tháng,nhưng hễ gặp nhau ở bất cứ phương trời nào thấy nói là "lính Trỗi" thì dù khác lớp,khác khóa(và khi ở Trỗi chưa từng quen biết) không phân biệt tuổi tác đều nhận ngay là bạn mình và sẵn sàng giúp bạn trong điều kiện cho phép.Điều này chỉ có ở trưòng Trỗi mà thôi.
Trên đây tôi đã nêu lên một vài ưu điểm của "Tính Trỗi".Còn "Khuyết điểm" của "Tính Trỗi" thì nhiều lắm nhưng vì đã 3 giờ sáng rồi,ngày mai còn phải lo "miếng cơm manh aó" nên tạm dừng ở đây.Hẹn các bạn tối mai nói tiếp.Chúc các bạn ngủ ngon.Quang xèng, 6/4/2007

Dương Minh nói rất đúng, muốn làm sếp thì phải đểu, người ta là đồ đểu giả, còn sếp thì đểu thật. Tôi cũng từng có sự tích như Chí Thành đã mô tả. Tuy nhiên ông nói vậy lỡ những anh em thành đạt trên "quan lộ" (hiện đang là bộ trưởng nọ, Tổng cục kia) đọc tin này có thể hiểu sai hảo ý của DMinh. Thực ra làm quan có năm bảy đường, nhưng theo tổng kết của Hội Cựu Thiếu sinh quân Việt nam (trường Trỗi có KQuốc làm đại diện) thì cho tới nay, 100% anh em nguyên là Thiếu sinh quân chưa có ai bị mắc tội tham nhũng cả. Đó là điều mà cánh Thiếu sinh quân nói chung và cánh trỗi nói riêng có thể tự hào. HCQuang, 5/4/2007

Tôi đã làm GĐ một doanh nghiệp Nhà nước được hơn 5 năm. Hiện còn đang làm Bí thư Chi bộ và Bí thư Đảng ủy nhiệm kỳ thứ 2. Suốt thời gian qua và ngay thời điểm này tôi luôn cảm thấy rất mệt mỏi và chán chường mặc dù các cấp ủy, Công đòan và tập thể rất tôn trọng và quí mến tôi một cách thực tình chứ không phải vì tôi là "sếp" trên mọi phương diện. Đã rất nhiều lần tôi tự hỏi: tại sao vậy? Anh họ tôi là con trai cả bác Nguyễn Thế Khánh (nguyên Viện trưởng 108) nhiều lần được đề bạt làm Vụ trưởng hoặc Tổng giám đốc nhưng anh đều từ chối với lý do anh đã nói cho tôi là: làm cấp trưởng phải đểu mà anh không đểu được! Thật đơn giản nhưng tôi cho rằng khá chuẩn đối với anh em "lính Trỗi". Truyền thống gia đình, môi trường học tập, rèn luyện thời niên thiếu ... làm chúng ta không "đểu" được, mà cái "đểu" bây giờ nhiều lắm, nó ghét lọai người như tụi mình lắm, lắm! Phải chăng đấy là "tính cách Trỗi"? Tranh thủ bình "lọan" tí chơi để chia sẻ. Không biết Hữu Thành có cho vô blog không? Dương Minh, 5/4/2007.

3 nhận xét:

Nặc danh nói...

Thật thú vị khi tôi nhận được bài viết về "Tính Trỗi" của Hà "mèo".Tôi cho là nó đã "chọc ngoáy" vào đúng chỗ ngứa của không chỉ riêng tôi mà còn của rất,rất nhiều lính Trỗi những kẻ đã được đào tạo một cách bài bản và đã một thời từng được coi là lực lượng nòng cốt,lực lượng kế cận tin cậy của Đảng và quân đôị.Đến hôm nay kết quả là thế nào?Trừ một số anh em đã anh dũng hi sinh trong chiến đấu thì số người thành đạt trên Quan lộ hay doanh nhân danh tiếng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.Số còn lại,là đại đa số,thì hoặc về hưu non hoặc chỉ là quan chức-doanh nhân làng nhàng hoặc bi bét hơn nữa là bọn tôi,những kẻ "tha phương cầu thực" nơi xứ người.
Tôi dám đoan chắc rằng nếu không phải là 100% thì cũng có tới 99,99% anh em mình tự hào là "học sinh trường Trỗi".Chí Quang đã có ý kién rất hay là: Ban LL trường Trỗi (Đề nghị Đ/C Kiến Quốc lưu ý) nên có thêm danh sách Khóa 9 (mặc dù trường ta chỉ có đến khóa 8) để ghi tên những người "bạn Trỗi".Mặc dù sống trên đất Đức nhưng tôi cũng gặp không ít trường hợp có một anh bạn nào đó thao thao kể chụyên về trường Trỗi cứ như thể anh ta là một trong những người có mặt đầu tiên khi khai sinh lập địa trường ta.Nhưng rồi chỉ vài "đường chuyền" sai địa chỉ thế là anh ta bị "ọoc-giơ" liền,hóa ra anh ta chỉ chơi rất thân với nhiều lính Trỗi mà thôi.Thế mới biết danh tiếng trường ta không chỉ gói gọn ở trong nước mà còn nổi tiếng cả ở Phương Tây,đáng tự hào quá đi chứ lị.Tôi nghĩ Sự tự hào ở đây là xứng đáng bỏi vì mình có quyền tự hào với truyền thống cách mạng mà ông bố bà mẹ đã để lại cho con cháu.Tự hào vì có một ngôi trường với những thầy cô giáo đầy đủ Đức-Tài tận tụy với học sinh như chính con em ruột thịt của mình.Và tự hào có những người bạn là những anh hùng,liệt sĩ đã hi sinh vì tổ quốc.
Điều đáng tự hào nữa là "cái tình" của lính Trỗi.Chỉ học với nhau nhiều nhất cũng chỉ 5,6 năm và ít nhất có khi chỉ vài ba tháng,nhưng hễ gặp nhau ở bất cứ phương trời nào thấy nói là "lính Trỗi" thì dù khác lớp,khác khóa(và khi ở Trỗi chưa từng quen biết) không phân biệt tuổi tác đều nhận ngay là bạn mình và sẵn sàng giúp bạn trong điều kiện cho phép.Điều này chỉ có ở trưòng Trỗi mà thôi.
Trên đây tôi đã nêu lên một vài ưu điểm của "Tính Trỗi".Còn "Khuyết điểm" của "Tính Trỗi" thì nhiều lắm nhưng vì đã 3 giờ sáng rồi,ngày mai còn phải lo "miếng cơm manh aó" nên tạm dừng ở đây.Hẹn các bạn tối mai nói tiếp.Chúc các bạn ngủ ngon.Quang xèng.

Nặc danh nói...

Từ lâu rồi tôi đã nghĩ đến bản tính chung của đại đa số " lính Trỗi " nhà mình để đưa ra kết luận mà anh em mình đã nêu ra trong blog là : giản dị trong cuộc sống, sẵn sàng giúp đỡ bạn bè, không khúm núm, nịnh bợ, làm việc với hiệu suất cao nhất không kể ngày đêm, ... Tuy vậy lính Trỗi nhà mình có yếu điểm là không " nhanh nhẹn " trong khi sử thế với đời, không hợp thời cuộc vì thẳng tính quá.

Các thầy cô giáo trường Trỗi đã trao cho chúng mình không chỉ về kiến thức văn hóa mà còn cả về kiến thức về cách sống của con người theo đúng với đạo lý, lương tâm của nó. 5 - 6 năm so với cả cuộc đời của một con người thì rất ngắn ngủi nhưng lại ở đúng vào thời điểm anh em mình đang chập chững bước vào tuổi trưởng thành, sống bên nhau 24/24 tiếng nên đã để lại cho mọi người một tiềm thức sống hằn sâu vào suy nghĩ của mỗi người.

Cũng phải thôi, trong thời điểm mà nhiều học sinh phổ thông khác vẫn còn làm nũng Bố Mẹ thì lính Trỗi chúng mình đã phải làm quen với cuộc sống tự lập, gần như cuộc sống của những người lính thực thụ. Sáng ra sau khi tập thể dục là chăn màn phải được xếp gọn gàng, vuông vắn như " cục gạch ". Tất cả những cái gì được gọi là " mốt " của thời đại như quần ống loe, ống bó, áo cánh nhạn, tóc dài chờm tai,.... đều hoàn toàn xa lạ với chúng mình, những đứa quanh năm chỉ mặc trên người bộ đồng phục của trường Trỗi.
Trường Trỗi đã giúp chúng mình gắn bó cuộc sống riêng của từng người và giúp chúng mình hiểu được ý nghĩa của 3 từ " sống vì bạn ". Ở đâu cũng vậy thôi, có người tốt, có người xấu nhưng tôi tin rằng cho đến giờ, dù ở đâu, làm gì thì đại đa số anh em mình đều tự hào với quá khứ của mình. LÍNH TRƯỜNG TRỖI.

Vì sống xa quê hương lâu rồi, không nắm được thời cuộc nên trong những lần về Việt Nam đầu tiên tôi ngạc nhiên vì tại sao nhiều đứa bạn mình về nghỉ hưu sớm thế? Dần dần tôi mới hiểu và nhận ra được điều này. Nguyên nhân thì có thể có nhiều nhưng một trong những nguyên nhân chính là cái tính " không hợp thời " của anh em mình nhưng tôi đã viết ở phần trên. Lính Trỗi nhà mình sống thẳng và dám nói thẳng nên dễ không " hợp cạ " với môi trường làm việc của mình. Trong một lần về Việt Nam thì tôi có gặp Trần Dũng Triệu ( K5, con Bác Trần Đại Nghĩa ). Ngồi tâm sự ngoài quán bia thì nó cho biết là khả năng ra làm việc ở cơ quan dân sự với chức vụ cao nhưng nó không ra bởi vì ở trong môi trường ấy mà ngồi ghế cấp trưởng thì sẽ bị bọn cấp phó tìm cách bắt mình " ăn ". Không ăn , không vào guồng với bọn nó thì sẽ bị bọn nó tìm cách hất đi mà nếu " ăn " cùng với bọn nó thì automat là mình sẽ trở thành đầu sai của bọn nó. Bọn nó bảo ký thì mình ký vì đã " há miệng mắc quai " rồi,....phức tạp vậy đấy. Lính Trỗi nhà mình sẵn sàng làm tất cả mọi việc, dù khó đến đâu ( thấm gì so với những ngày mưa tầm tã ở Đại Từ mà chúng mình vẫn lên núi vác củi, vác nứa về cho nhà bếp hoặc để làm nhà ) thế nhưng anh em mình không thể quen được với kiểu sống " thời đại hóa " này. Tôi tin rằng những lính Trỗi đạt được vị trí trong xã hội là do sự nỗ lực của chính bản thân mình, bằng tiềm năng thật sự của mình chứ không phải bằng những con đường khác. Chúng mình sống và làm việc bằng lương tâm trong sạch để sau này, khi nhắm mắt ra đi sẽ không phải ân hận về những gì đã qua. Cũng phải thôi bởi vì bọn mình là những NGƯỜI LÍNH TRƯỜNG TRỖI. Phú Hòa

Nặc danh nói...

Theo tôi thì : thời của lính Trỗi đã hết rồi,nếu có còn thì chỉ còn với dăm ông bộ trường này,tư lệnh kia mà thôi(buồn thay).Với diễn đàn này chẳng qua là để anh em mình tự mổ xẻ và nhìn nhận về mình cho vui "tuổi già".Vì thế ta cứ nói "toạc móng heo" để người khác có thể "OK-đồng ý,đúng" và cũng có thể có ý kiến phản bác (cho vui).
Hỡinhững người bạn Trỗi,cái mà đa số các bạn(và cả tôi nữa)không có được là "Chí tiến thủ"(ở đây tôi chỉ đề cập đến những người còn sống,còn những người đã anh dũng hi sinh thì miễn bàn).Mà đã không có chí tiến thủ thì về hưu non hay chỉ là quan chức làng nhàng... là lẽ đương nhiên.
Chí Thành đã nói rất đúng là :"Là một “gã Trỗi” không thể đưa cánh tay nặng trịch lên bấm chuông nhà lãnh đạo để gặp mặt, để trình bày những ý tưởng tốt đẹp hoàn toàn có ích cho việc chung, phù hợp với ý đồ lãnh đạo và cho cả sự nghiệp của bản thân mình, chỉ vì gã đã mang “tính Trỗi” .Theo tôi : Thực chất "Tính Trỗi" ở chỗ này là lòng tự trọng và (xin lỗi) là sự hèn nhát.
Rất,rất nhiễu lính Trỗi có đầy đủ điều kiện ra vào nhà Thủ tướng,Bộ trưởng hay tướng lĩnh... và ngồi nói chuyện với các bậc tiền bối đó như là con cháu trong gia đình.Hoàn toàn có thể lợi dụng (dù là chút xíu)các mối quan hệ đó để thăng tiến trên "Quan lộ".Nhưng hầu như không một lính Trỗi nào đã làm điều đó.Hành động này rất đúng,đúng theo cách nhìn của những người cộng sản chân chính.Nhưng hành động này cũng thể hiện rằng : anh không có chí làm quan,anh không biết nắm lấy cơ hội để thăng quan tiến chức.Và có thể anh đã để kẻ khác "đểu" hơn anh(như cách nói của DMinh)dám "đấu đá tùm lum" trở thành "Sếp" của anh.Chính vì không có chí tiến thủ nên mặc dù rất có điều kiện thăng tiến trên "Quan lộ" lẽ ra anh đã phải trở thành ông bộ trưởng này,ông tướng kia từ lâu rồi(và điều này rất có thể sẽ giúp ích nhiều cho xã hội) thì ngược lại đến giữa đời anh lại rất yên phận với cái chân "cán bộ cạo giấy" mà thôi.Và xét theo một quan điểm khác (của tôi) thì đấy là biểu hiện của sự "hèn nhát".
Bây giờ lại đã gần 1 giờ sáng rồi,sáng sớm mai phải lên "Sứ" ở Berlin có việc nên tôi lại phải tạm dừng ở đây hẹn tối mai "loạn bình" tiếp.Chúc các bạn ngủ ngon.Quang xèng.