Thứ Hai, tháng 1 29, 2007

Chuyện thật 100% của Chí Quang

Đòi bu gi cho chồng.

Chuyện xảy ra trong thời kì nước ta chưa “bước sang” kinh tế thị trường : Thời đó, xe gắn máy (của bạn) khi chạy thì cái gì (các chi tiết của xe) cũng kêu, trừ cái còi (kèn xe).

Chuyện có thật 100%.

Vào một sáng chủ nhật, gã ghé nhà BC.Minh uống trà, đàm đạo.

Ra về, đạp cần khởi động đến liệt chân mà cái “xe 67” không chịu nổ . “Thứ nhất là tại bu gi, Thứ nhì là tại cái gì gì bên trong” – các cụ dạy thế. Gã mở bu gi. Đen thui, ướt nhẻm, dơ dáy, mất lửa.

BC.Minh lục túi dự phòng đưa gã cái bu gi “lúc nào rảnh ghé trả”. (Hồi đó không dễ gì cho nhau mượn bugi đâu nhé, quý như … bugi. Mà tin bợm thì mất bò).

Hai đứa chia tay. Vui vẻ.

Cả tháng sau đó, công việc dồn dập làm gã chưa ghé trả bu gi cho ông bạn (“trả” ở đây không chỉ là hành vi giao nhận, mà bao gồm cả một cuộc trà đạo).

Hôm đó, gã vừa trở về phòng sau một cuộc họp thì một viên đại úy vỗ vai gã “hồi nãy cô Hạnh A40 tìm cậu để đòi bu gi của chồng nó”. Gã sựng sựng “Hạnh là ai nhỉ ?” (gã nào có quen ai ở A40).

Gã liên kết các sự việc: Phòng của gã và hầm tổng đài A40 cùng nằm trong khuôn viên cơ quan Bộ tư lệnh thông tin. Cái bugi. Phải rồi, là vợ BC.Minh.

Viên đại úy tiếp “cậu giữ rịt bu gi của chồng nó thì nó buồn là phải”. Gã mở cặp táp lấy bu gi và chạy xuống A40 trong tiếng cười ha hả của đám sỹ quan cùng Phòng.


Hậu truyện: theo trao đổi ngay sau khi tôi gửi đoạn "Hôm đó ... cùng Phòng" cho "cô Hạnh" thì được biết không có chuyện "cô Hạnh" đi tìm bu-gi cho chồng. Có thể cậu sĩ quan cùng Phòng biết chuyện rồi dựng lên để trêu Chí Quang. Tội nghiệp Chí Quang cả tin, đến bây giờ vẫn còn tin là thật 100%. Mà thật thật. Vì cái đoạn giả thì chỉ có cậu sĩ quan ấy biết thôi.

Không có nhận xét nào: