Thứ Bảy, tháng 1 06, 2007

Bẩy ngày Nam du. 2: Thăm các bạn ở Tp HCM

Giống như Hà Nội, Tp HCM là nơi tập trung đông anh em Trỗi K4. Một lí do quan trọng cho chuyến đi này của tôi là sẽ được gặp lại các bạn, đặc biệt là các bạn từ gần 40 năm chưa gặp lại.
Sẽ gặp nhau tại tiệc cưới con Thanh Minh, có bia có mồi mà không phải "Lệ Quyên" theo cách nói của Dương Minh. Bây giờ tôi cũng không nhớ gặp lại sau mấy chục năm đầu tiên là với ai.

Một số người tôi nhận ra có trong ảnh cuộc gặp ở nhà Quốc Thái nhưng không nhớ ra tên, như với Mai Phong chẳng hạn. Nhìn thấy phải hỏi ngay: - ai kia? - Mai Phong! - À, đúng.

Mai Phong đi dự cưới con của bạn và nhân tiện đưa thiếp cưới của bản thân cho các bạn. Nhiều người đọc mãi không hiểu, phải hỏi lại mới rõ là cưới Mai Phong chứ không phải Mai Phong mời dự cưới con(!)

Nhận từ tay Mai Phong thiệp mời, cả cho các bạn ở HN, thế mà giờ này tôi lục tìm mới nhớ đã vô tình bỏ lại Tp HCM rồi. Xin thứ lỗi vì sự vô ý này. Dù sao thì cuối cùng anh em cũng đã được thông báo chuyện này rồi, có điều thiếu cái thiệp mời kém long trọng chút thôi.



Anh Phạm Bình thì nhận ra ngay vì không khác mấy so với ảnh ở nhà Quốc Thái. Ở cái ảnh đó lúc đầu tôi không nhận ra nhưng sau đoán được.
Có điều lạ là trai Nam mà anh Bình không nhậu. Một cách tuyệt đối, có anh em xác nhận, chỉ "nhậu" bằng nước trắng. Anh Bình đến giờ vẫn có cái vẻ sang sang mà từ hồi 4 chục năm trước đã thấy.





Quốc Thái thì không khác nhiều. Vẫn nói nhanh, mạnh, muốn thuyết phục người nghe bằng động tác tay dứt khoát. Chính vậy mà mang tên đùa là "tạch", tức là như con rối. Chắc nhiều người còn nhớ con rối làm bằng những đoạn tiện ống tay tre. Hai sợi chỉ luồn từ đầu xuống tay, thân rồi chân, cuối cùng là hai cái nút áo, thò dài ra qua khe bàn xuống dưới. Cầm hai sợi chỉ giật chùng, giật chùng, để con rối "tạch tạch" ở trên.
Đến giờ Quốc Thái vẫn có những điều muốn thuyết phục người nghe. Cũng như dòng chữ trên ngực, tuy nhạt đi, vẫn đọc rõ "Trung Đảng Hiếu Dân".




Minh Kính, Minh Nghĩa không thay đổi nhiều. Minh Kính thì "cấc" từ nhỏ, bây giờ anh em già đi làm cho hắn có vẻ trẻ lại. Minh Nghĩa xương to, cục mịch, không thay đổi được. Minh Kính nghỉ hưu rẽ sang nghiên cứu tài liệu Hán văn. Cổ như Kinh Dịch, tân như Ngục Trung Nhật Kí, ... Châm ngôn tâm đắc mà Minh Kính học của Lê Hữu Trác tiên sinh là "thà phụ tiền nhân, không phụ sở học của mình". Có nhiều cách diễn đạt câu này, tôi thì hiểu là sống theo cách mà bản thân mình có, không chỉ trong chuyện học. Những vấn đề Kính cấc nêu ra đều được tiếp cận theo cách riêng của hắn và dường như có không ít phát hiện. Thế giới tuy cũ nhưng luôn được phát hiện lại bởi cách nhìn mới. Có điều là sẽ diễn đạt thế nào về các phát hiện ấy thì Kính cấc chưa kết luận. Hãy chờ xem.

Ngày 4/1, từ Côn Đảo về đến Tân Sơn Nhất, theo giờ hẹn tôi tới ngay Jodee Bia Tiệp để nhậu chia tay. Uống hết hai cốc trà đá vẫn chưa thấy ai. Một chốc thấy ai như Hải khỉ vừa nhìn quanh vừa lẩm bẩm "chả thấy thằng nào" đi tới. Hắn thấy tôi mà không "xi-nhê" gì, tôi không dám chắc nên thả một câu thăm dò "này, tôi thấy ông có vẻ Trỗi lắm". Hắn quay lại và nhanh chóng hết vẻ ngạc nhiên, "à, Thành. Không vì cuộc hẹn thì tao cũng không nhận ra đâu".







Cuộc hẹn còn có một nhân vật mà tôi không thể nào nhớ tung tích xưa kia. Nên bây giờ khuôn mặt của nó gần như ... mới. Là Hải dớ. Cái tên "dớ" thì tôi vẫn nhớ nhưng luôn luôn gợi tới khuôn mặt của Duy Linh ở Hà Nội, tất nhiên là nhầm luôn với Hải dớ. Cậu mang lại cho tôi một vinh dự mà anh em ở đây mới cảm nhận, là tới dự cuộc nhậu này. Theo mọi người nói hắn bị vợ quản ghê lắm, chả mấy khi đi được. Chắc có lẽ hôm nay vợ bận không canh nên cậu sổng. Kiểu gì cũng quý là gặp được nhau.






Theo truyền thống, nhất là anh em trong Nam, các cuộc nhậu sương sương rồi thì hát. Nhưng có một bài lần đầu tiên (có lẽ vậy) được hát lên ở cuộc này là "ôi sư ông đẹp quá, đầu sư trọc lông lốc, ..." để chào mừng Hữu Thành. Ghi nhận tại chỗ của Chí Quang thì Minh Nghĩa nhìn đầu trọc, áo vàng cam của Hữu Thành, cười hi hí rồi không nhịn được, hát luôn. Cả bọn khoái quá, cầm cốc bia đứng dậy hát theo. Tôi cũng hát rất to. Chắc các bàn khác nhìn sang buồn cười quá, có cả "sư" hát.

Suốt cả chuyến đi tôi còn gặp nhiều bạn, ở nhiều cuộc khác nhau. Cuộc nào cũng vui và thân thiết. Tết này có nhiều người ra Bắc thăm quê, hẹn gặp lại dịp đó.

Có một phong tục "lệ quyên gõ đầu" của anh em trong Nam, cũng nên để anh em ngoài Bắc học tập.

(Bài được hoàn thành sau nhiều lần mất công toi, cái thằng Google này nó làm mình mệt quá. Mọi người chú ý một chốc phải Save As Draft cho nó yên tâm).

Không có nhận xét nào: